SỰ PHÁN XÉT CUỐI CÙNG

SỰ PHÁN XÉT CUỐI CÙNG
Kinh Thánh: Khải-huyền 20:11-15
Câu gốc: “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét” (Hê-bơ-rơ 9:27)
Mục đích: Cho chúng ta thấy rằng Chúa Jêsus là Đấng yêu thương, song cũng là Đấng công bình. Ngài là cứu Chúa, song Ngài cũng sẽ là quan án.
Kinh Thánh đọc hằng ngày
Chúa Nhật:
SA-TAN BỊ ĐOÁN XÉT
(Khải-huyền 20:1-10)
Thứ Hai:
LOÀI NGƯỜI BỊ ĐOÁN XÉT
(Khải-huyền 20:11-15)
Thứ Ba:
CÁC NƯỚC BỊ ĐOÁN XÉT
(Ma-thi-ơ 25:31-46)
Thứ Tư:
QUAN ÁN
(Giăng 5:22-27; Công-vụ 10:42; Rô-ma 14:10; IICô-rinh-tô 5:10)
Thứ Năm:
ĐOÁN XÉT HÀNH ĐỘNG
(Phục-truyền 11:9; 12:4; Khải-huyền 20:13)
Thứ Sáu:
ĐOÁN XÉT LỜI NÓI
(Ma-thi-ơ 12:36-37, Giu-đe 15)
Thứ Bảy:
ĐOÁN XÉT TƯ TƯỞNG
(Phục-truyền 12:4; ICô-rinh-tô 4:5)

Một bệnh nhân lao phổi đã đến với bác sĩ, sau khi khám bệnh, bác sĩ bảo: “Bệnh anh nặng lắm, song vẫn còn hy vọng, miễn là anh phải chữa trị lập tức. Vậy anh hãy ở lại đây, nằm trong bệnh viện, tôi sẽ chữa cho anh.” Song bệnh nhân nhất quyết chối từ vì bận nhiều công tác, không thể ở lại. Xin bác sĩ cho toa thuốc, bao nhiêu cũng được.
Sau 6 tháng, bệnh nhân trở lại gặp bác sĩ. Khám kĩ càng, bác sĩ lắc đầu nói: “Tuyệt vọng! Trước đây tôi là bác sĩ, sẵn sàng chữa cho anh, song anh không vâng lời. Bây giờ tôi là quan án cho anh biết rằng anh sẽ chết một ngày gần đây”.
Mọi người đều có tội. Còn Chúa Jêsus là Cứu Chúa duy nhất. Bây giờ, đến với Ngài mọi người đều được tha thứ. Bằng không, trong tương lai ai nấy bị bắt buộc phải hầu trước tòa án của Ngài. Chừng đó, Ngài không còn hành động theo tư cách Cứu Chúa nữa, mà sẽ hành động theo tư cách quan án. Ngài sẽ không tha thứ mà chỉ buộc tội.
I. TÒA ÁN (20:11)
“Một tòa lớn”. Xưa nay không có một tòa án nào lớn như vậy. Các tòa án đã có, chỉ phán xét tội nhân trong một nước, trong một thời, song tòa án này là chung thẩm, thượng phẩm, tối cao, phán xét phạm nhân trong cả thế giới, trải qua mọi thời đại từ khi có loài người cho đến ngày đó.
“Một tòa… trắng”. Màu trắng chỉ về sự thánh khiết, trong sạch, trọn vẹn, chí công vô tư. Tại đây, không hề có bóng dáng của sự bất công, bất nghĩa. Vàng bạc, danh vọng, quyền thế không có giá trị gì đối với tòa án này.
“Trời đất bắt đầu trốn hết, chẳng còn thấy chỗ nào cho chúng nó”. Bây giờ, người ta có thể vào rừng, lên núi, đào hang, vượt bể để trốn, song chừng đó, thì không còn một chỗ nào, hoặc dưới đất hay trên trời để phạm nhân ẩn mình.
Sự thánh khiết oai nghi của tòa án thật đáng sợ!
II. QUAN ÁN (20:11)
“Đấng đương ngồi ở trên”. Đấng đương ngồi trên ngôi của tòa án lớn và trắng này không ai khác hơn là Chúa Jêsus Christ, Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời, Cứu Chúa nhân loại (Giăng 5:22, 27). Ngài đã giáng thế làm người, mang lấy tội lỗi của nhân loại và chịu chết thế cho họ. Song với kẻ chẳng tin Ngài thì vẫn ở dưới cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Vì không tin Ngài là Cứu Chúa, nên họ phải hầu Ngài là Quan Án.
“Trước mặt Ngài, trời đất đều trốn hết, chẳng còn thấy chỗ nào cho chúng nó”. Không những con người mà trời đất vô tri cũng không đứng nỗi trước sự thánh khiết và oai nghi của Chúa. Giăng đã mô tả dung nhan của Ngài: Mặc áo dài, thắt đai vàng, đầu và tóc trắng như lông chiên, như tuyết; mắt như ngọn lửa, chân như đồng sáng và tiếng như các dòng nước lớn. Tay hữu Ngài cầm 7 ngôi sao, miệng ra một thanh gươm bén hai lưỡi; mặt Ngài như mặt trời khi chói sáng hết sức. Thấy Ngài, Giăng ngã ra như người chết.
III. PHẠM NHÂN (20:12, 13a)
“Những kẻ chết”. Chết thuộc thể và chết thuộc linh.
“Cả lớn và nhỏ”. Vua Chúa, quan quyền, dân chúng, nô lệ, tự chủ, văn minh, dã man, giàu sang, nghèo hèn.
“Đứng trước tòa”. Dầu muốn dầu không, ai cũng phải có mặt.
“Biển đem trả những người chết mình chứa, sự chết và âm phủ cũng đem trả những người chết mình có”. Tất cả những người chết ngoài ân điển của Chúa từ sáng thế cho đến ngày đó đều được sống lại từ biển và từ đất.
Làm sao người ta sống lại được? Lấy thân thể đâu mà sống?
“Nhiều kẻ ngủ trong bụi đất sẽ thức dậy, kẻ thì được sự sống đời đời, còn kẻ để chịu sự xấu hổ, nhơ nhuốc đời đời” (Đa-ni-ên 12:2). “Chớ lấy điều đó làm lạ, vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi. Ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán” (Giăng 5:28, 29). “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần rồi chịu phán xét” (Hê-bơ-rơ 9:27).
Sự sống lại của thân thể là luật chung, áp dụng cho mọi người công bình lẫn gian ác; song sau đó thì kẻ được thưởng, người bị phạt. Thân thể chúng ta như hạt giống, khi đó được gieo xuống đất như đã chết, song từ đó nó sống lại.
“Thân thể đã gieo ra là sự hay hư nát, mà sống lại là sự không hay hư nát; đã gieo ra là nhục, mà sống lại là vinh; đã gieo ra là yếu mà sống lại là mạnh; đã gieo ra là thể huyết khí mà sống lại là thể thiêng liêng” (ICô-rinh-tô 15:42-44). Từ đó, thân thể của con người không thể chết được nữa, còn đời đời trong thiên đàng và hỏa ngục.
IV. CÁCH PHÁN XÉT (20:13b-15)
“Mỗi người trong bọn đó bị xử đoán tùy công việc mình làm”. Chớ hề dối mình, Đức Chúa Trời không chịu khinh dễ đâu, vì ai gieo giống chi, lại gặt giống ấy” (Ga-la-ti 6:7). “Vì Đức Chúa Trời sẽ đem đoán xét các công việc đến nỗi việc kín nhiệm hơn hết, hoặc thiện, hoặc ác cũng vậy” (Truyền-đạo 12:14).
“Ta, Đức Giê-hô-va dò xét trong trí, thử nghiệm trong lòng, báo cho mỗi người tùy đường họ đi, tùy kết quả của việc họ làm” (Giê-rê-mi 17:10). “Vả, ta bảo với các ngươi, đến ngày phán xét, người ta sẽ khai ra mọi lời hư không mà mình đã nói” (Ma-thi-ơ 12:36). Chẳng có vật nào được giấu kín trước mặt Chúa, nhưng thảy đều trần trụi và lộ ra trước mặt Đấng mà chúng ta phải thưa lại” (Hê-bơ-rơ 4:13).
Thế thì, không miễn trừ ai, không ai có thể chối tội, mà đầu nào cũng phải cúi xuống, miệng nào cũng ngậm lại để chịu hình phạt.
“Kẻ nào không được biên vào sách sự sống đều bị ném xuống hồ lửa”.
“Đừng sợ kẻ giết được thân thể mà không giêát được linh hồn, nhưng thà sợ Đấng làm mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục” (Ma-thi-ơ 10:28). “Đến ngày tận thế cũng như vậy các thiên sứ sẽ đến và chia kẻ ác với người công bình ra, ném những kẻ ác vào lò lửa; ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng” (Ma-thi-ơ 13:49, 50). “Đó là nơi sâu bọ của chúng nó chẳng hề chết, và nơi lửa chẳng hề tắt, vì mọi người sẽ bị muối bằng lửa” (Mác 9:48-49). Người nhà giàu kêu: “Xin thương lấy tôi… vì tôi bị khổ trong lửa này quá đỗi” (Lu-ca 16:24). “Còn ma quỷ là đứa dỗ dành chúng thì bị quăng xuống hồ lửa và diêm, trong đó đã có con thú và tiên tri giả rồi. Chúng nó sẽ phải chịu khổ cả ngày lẫn đêm cho đến đời đời” (Khải-huyền 20:10).
Adolphe Monod, một mục sư người Pháp đã viết: “Tôi đã làm tất cả những gì tôi có thể làm để không tìm thấy sự hình phạt đời đời trong Lời của Đức Chúa Trời. Song tôi đã thất bại… Khi tôi nghe tiếng Chúa Jêsus phán rằng kẻ gian ác sẽ đi vào sự hình phạt đời đời và kẻ công bình sẽ đi vào sự sống đời đời; sự hình phạt của kẻ nầy sẽ đời đời cùng một ý nghĩa với sự hạnh phúc của kẻ kia thì tôi đã chịu phục, đã cúi đầu, đã để tay lên miệng mà tin có sự hình phạt đời đời.”
Đó là lý do mà trải qua 20 thế kỷ đã có nhiều người sẵn sàng ra đi đến xứ xa, vào rừng sâu, lên núi cao, để truyền giảng Tin Lành cho mọi người. Vì không có công tác nào ở dưới đất nầy lớn lao bằng đem mọi tội nhân về với Chúa, để người đó được cứu khỏi địa ngục đời đời mà vào thiên đàng đời đời. Trên thiên đàng, chúng ta sẽ hối tiếc nếu bây giờ chúng ta không dâng mình vào việc truyền giảng Tin Lành.
Mong mỗi tín hữu đều là người được cứu và dự phần cứu người khác.
CÂU HỎI
1.      Hai chức vụ của Chúa Jêsus hiện nay và trong ngày phán xét khác nhau thế nào?
2.      Tòa án lớn và trắng có nghĩa gì?
3.      Tại sao trời đất đều trốn hết?
4.      Ai sẽ ngồi trên tòa án tối cao trong ngày phán xét?
5.      Ai sẽ là phạm nhân trong ngày phán xét?
6.      Làm sao người ta sống lại được vì đã chết từ buổi sáng thế?
7.      Thân thể sống lại của người sẽ ra thế nào?
8.      Tất cả phạm nhân sẽ ở đâu? Và bao lâu?
9.      Phạm nhân sẽ chịu gì?
10. Trước một tương lai như vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì?

  1. Làm cách nào để tôi được khỏi sự phán xét? 

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.