ĐỨC CHÚA TRỜI MUỐN
CHÚNG TA BAN CHO
Kinh Thánh: IICô-rinh-tô 8:1-15; Ma-la-chi 3:8-10
Câu gốc: “Và từ nay, các ngươi khá lấy điều này mà thử ta, Đức Giê-hô-va vạn
quân phán, xem ta có mở các cửa sổ trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho
các ngươi đến nỗi không chỗ chứa chăng!” (Ma-la-chi 3:10)
Mục đích: Khuyến khích mỗi chúng ta dâng thì giờ, ân tứ, tiền bạc cho
Chúa.
MỆNH LỆNH ĐỂ VÂNG THEO: “Hãy cho, thì các ngươi sẽ được lại” (Lu-ca 9:38)
LỜI CẦU NGUYỆN ĐỂ DÂNG LÊN: Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết ban cho, không phải phàn nàn hay là vì
ép uổng, vì Đức Chúa Trời yêu kẻ thí của cách vui lòng (IICô-rinh-tô
9:7).
Kinh
Thánh đọc hằng ngày
Chúa Nhật:
|
DÙNG LỜI CẦU NGUYỆN
|
(Giăng 14:11-26)
|
Thứ Hai:
|
CÁCH DÙNG THÌ GIỜ
|
(Truyền-đạo 12:1; Ê-phê-sô 5:16; IPhi-e-rơ
4:1-5)
|
Thứ Ba:
|
SỰ HẦU VIỆC CHÚA
|
(Ma-thi-ơ 25:14-30; Công-vụ 2:41-47; ICô-rinh-tô
3:9)
|
Thứ Tư:
|
SỬ DỤNG TIỀN BẠC
|
(A-ghê 2:8; Ma-la-chi 3:8-10; ITi-mô-thê
6:17-18)
|
Thứ Năm:
|
CÁCH DÙNG TÀI SẢN
|
Lê 27:30-32; Thi 24:1)
|
Thứ Sáu:
|
ĐỨC CHÚA TRỜI BAN CHO
|
(Giăng 3:16; Rô-ma 6:23; 8:32; IICô-rinh-tô 9:15; Gia-cơ
1:17)
|
Thứ Bảy:
|
CHÚNG TA SẼ CHO NHƯ THẾ NÀO?
|
(Lu-ca 6:38; Công-vụ 20:35; IICô-rinh-tô
9:6-7)
|
Mọi
điều chúng ta có đều thuộc về Đức Chúa Trời, thậm chí chính mình chúng ta cũng
thuộc về Ngài, vì cả vũ trụ là của Ngài.
“Đất
và muôn vật trên đất, thế gian và những kẻ ở trong đó đều thuộc về Đức
Giê-hô-va” (Thi 24:1).
“Bạc là của ta, vàng là của ta, Đức Giê-hô-va Vạn Quân phán vậy” (A-ghê
2:8). “Vì mọi vật đều do nơi Chúa mà đến, mà mọi vật chúng tôi đã dâng cho Chúa,
chẳng qua là thuộc về Chúa” (ISử-ký 29:14).
Nhưng Chúa giao cho chúng ta mọi sự như kể trên theo tư cách chúng ta là
quản gia, chỉ có quyền quản lý tài sản của Ngài. “Vậy, ai nấy hãy coi chúng ta
như đầy tớ của Đấng Christ và kẻ quản trị những sự mầu nhiệm của Đức Chúa Trời”
(ICô-rinh-tô 4:1). “Mọi người trong anh em hãy lấy ơn mình đã được mà giúp lẫn
nhau, khác nào người quản lý trung tín giữ các thứ ơn của Đức Chúa Trời”
(IPhi-e-rơ 4:10).
Thế thì, anh chị em và tôi là quản gia của Chúa. Mạng lịnh của Chúa cho
các quản gia là gì? – Ban cho, phân phát, phục vụ, sinh lợi. Ai nấy phải sử dụng
thì giờ, cơ hội, ân tứ, khả năng, tiền bạc, của cải để làm lợi cho nhà Đức Chúa
Trời là Hội Thánh.
I. CÁCH SỬ DỤNG THÌ GIỜ
Chúa cho mỗi người có thì giờ. Thì giờ rất quý, quý hơn tiền bạc. Tiền
bạc mất còn dễ kiếm tiền bạc khác, song thì giờ qua rất khó tìm thì giờ nữa. Đời
chúng ta rất ngắn ngủi, nên thì giờ rất hiếm hoi. Viết thơ cho tín đồ, Phao-lô
khuyên: “Vậy, hãy giữ cho khéo về sự ăn ở của anh em, chớ xử mình như người dại
dột, nhưng như người khôn ngoan. Hãy lợi dụng thì giờ, vì những ngày là xấu”
(Ê-phê-sô 5:15-16).
Người khôn ngoan là người xem quý thì giờ và biết lợi dụng thì giờ.
Không đợi ngày mai, vì ngày mai là ngày không có. Chúng ta không có quyền ở ngày
mai. Việc gì nên làm, phải làm, thì làm ngay bây giờ. “Kìa hiện nay là thì thuận
tiện, kìa, hiện nay là ngày cứu rỗi” (IICô-rinh-tô 6:2).
Hãy chụp lấy cơ hội, vì nó có cánh bay rất mau, không tìm lại được, nhất
là cơ hội hầu việc Chúa. Bao nhiêu người đã bỏ mất thì giờ, cơ hội quý hơn vàng,
trong khi đáng phải sử dụng vào việc của Chúa. Chúng ta chớ như người dại dột
nữa, nhưng như người khôn ngoan. Bà Ê-xơ-tê đã có một cơ hội tốt nhất để hầu
việc Chúa, cứu giúp đồng bào mình mà Mạc-đô-chê gọi là cơ hội nầy (Ê-xơ-tê
4:12-15). Ê-xơ-tê là người khôn ngoan, đã tận dụng thì giờ và cơ hội Chúa cho,
nên bà đã cứu giúp được đồng bào mình trong cơn tuyệt vọng. Chúa cũng cho chúng
ta mỗi người có thì giờ và cơ hội như vậy để hầu việc Ngài tùy phạm vi và quyền
hạn của chúng ta.
Môi-se sống 120 tuổi, song so với cõi đời đời, ông cảm thấy thì giờ của
ông ngắn ngủi quá. Ông đã kêu lên: “Cầu xin Chúa dạy chúng tôi biết đếm các ngày
của chúng tôi, hầu cho chúng tôi được lòng khôn ngoan” (Thi 90:12). Chúng ta
không đếm cát đá mà đếm vàng bạc vì vàng bạc rất quý. Chúng ta cũng phải đếm mỗi
ngày Chúa cho chúng ta sống, nghĩa là xem chúng ta rất quý và sử dụng đúng lúc,
đúng chỗ để được ích lợi tối đa. Nhiều người đã không quý trọng những ngày Chúa
cho mình như quý trọng vàng bạc, nên họ đã phung phí một cách oan uổng trong
cuộc cờ, chén rượu. Xin mỗi chúng ta hãy cầu nguyện như
Môi-se.
Phao-lô cũng là người khôn ngoan. Sau khi gặp Chúa, ông đã bắt đầu làm
chứng cho người thành Đa-mách, trở về Giê-ru-sa-lem, ông làm chứng cho người tại
đó. Trọn một năm, ông hiệp tác với Ba-na-ba gây dựng Hội Thánh An-ti-ốt. Kế đó
ông được Chúa sai đi 3 vòng truyền giáo cho thế giới với Ba-na-ba và Si-la. Khi
dừng chân lại một nơi nào, ông lấy thì giờ viết thơ. Ông đã viết 9 thơ tín gởi
cho các Hội Thánh, cho Ti-mô-thê và cho Tít. Trong 2 năm ngồi tù tại La-mã, ông
đã viết 4 thơ tín cho các Hội Thánh Ê-phê-sô, Phi-líp, Cô-lô-se, và cho ông
Phi-lê-môn. Trước mặt các trưởng lão Ê-phê-sô, Phao-lô xác nhận ông không tránh
né trách nhiệm giảng Tin Lành cho họ, nên ông khẳng định rằng ông tinh sạch về
huyết của họ (Công-vụ 20:20, 27). Từ khi tin Chúa cho đến ngày qua đời, Phao-lô
chỉ có thời gian 30 năm. Ông đã tận dụng thì giờ ngắn ngủi đó để hầu việc
Chúa.
II. CÁCH SỬ DỤNG ÂN TỨ
Trong Ma-thi-ơ 25:14-30, Chúa dùng thí dụ về một người chủ có nhiều đầy
tớ. Trước khi đi xa, ông giao cho mỗi người một số ta-lâng bạc để làm lợi ra.
Chúa muốn nói về các ân tứ đã ban cho chúng ta để hầu việc Ngài. Người nầy 5,
người kia 2, người nọ 1, tùy tài năng của mỗi người. Song kết quả khác nhau,
theo lòng trung tín hay không. Nhờ hầu việc Chúa, người nhận 5 làm lợi được 5;
người nhận 2 làm lợi được 2. Cả hai đều được Chúa khen thưởng y như nhau. Song
người nhận 1 đem đi chôn, không làm gì nữa cả. Khi tính sổ, Chúa trách: “Hỡi đầy
tớ dữ và biếng nhác… đầy tớ vô ích”. Người nầy không hề được khen thưởng mà chỉ
bị quở phạt.
III. CÁCH SỬ DỤNG TIỀN BẠC
Chúa cho chúng ta quyền quản lý tiền bạc, cũng như quản lý thì giờ và ân
tứ. Chúng ta không là chủ của tiền bạc, Chúa mới là chủ. Vậy, chúng ta phải sử
dụng tiền bạc đúng với mạng lệnh của Chúa vì ai nấy còn phải tính sổ với
Ngài.
Ví dụ: Về thì giờ, chúng ta tưởng rằng mỗi tuần có 7 ngày chúng ta dùng
ngày thứ nhất để thờ phượng Chúa, và 6 ngày còn lại chúng ta được tự do, muốn đi
đâu thì đi, làm gì thì làm. Không! Cả 7 ngày đều thuộc về Chúa. Chúng ta không
phép dùng một ngày một giờ nào đi đâu, làm gì không đẹp lòng Ngài. Về tiền bạc,
chúng ta tưởng rằng sau khi dâng phần mười, 9 phần còn lại chúng ta được tự do,
muốn tiêu pha thế nào tùy ý. Không! 9 phần kia cũng thuộc về Chúa cả. Chúng ta
có thể dùng một số đó mua thức ăn, quần áo và mọi vật cần thiết, mà không được
phép mua một đồng thuốc lá hoặc một đồng rượu, hay một đồng vé hát. Chúa đã chịu
đổ huyết vô cùng quý báu không phải chỉ để được một phần bảy thì giờ, phần mười
tiền bạc của chúng ta, mà để được chúng ta trọn vẹn trăm phần trăm..
Sau khi đã dâng một phần mười vào ngân quỹ Hội Thánh, còn 9 phần kia
chúng ta chỉ dùng cho mình? Không! Phải dùng số tiền đó cho nhu cầu của người
khác nữa.
Đức Chúa Trời là Đấng ban cho, đã ban cho muôn vật, thậm chí cũng ban
cho Con Độc Sanh của Ngài. Ngài muốn chúng ta là kẻ quản lý tài sản của Ngài
cũng phải ban cho. Ban cho thì có phước hơn nhận lãnh.
Phao-lô đã viết về Hội Thánh Ma-xê-đoan (IICô-rinh-tô
8:1-5):
Câu 2. Đang khi gặp nhiều hoạn nạn thử thách thì rất nghèo khổ là đương
nhiên, song chính lúc ấy, họ đã rộng rãi ra sự dư dật của lòng rộng rãi mình.
Tiền bạc quá eo hẹp, song lòng quá rộng rãi, tiền bạc quá thiếu thốn, song lòng
quá dư dật.
Câu 3 và 4. Khi nghe tín đồ Giê-ru-sa-lem đói kém, họ nài xin Phao-lô
cho họ được dự phần giúp đỡ. Chắc ban đầu Phao-lô từ chối vì thấy họ nghèo quá,
song cuối cùng ông chấp nhận. Khi được phép họ lạc quyên hết sức, hoặc quá sức.
Họ muốn được quyên tiền, họ muốn được ban cho.
Câu 5. Phao-lô không ngờ họ quyên được nhiều quá điều ông tưởng. Bí
quyết là họ đã dâng mình cho Chúa. Đã dâng mình cho Chúa nên rất dễ mà chịu
nhiều hoạn nạn, thử thách, rất dễ mà ban cho, không có tiếc chi cả, có tiếc
chăng là tiếc không được ban cho.
Trước đây hơn 10 năm, một thanh niên tín đồ từ Trung Hoa Lục địa ra nước
ngoài. Anh đã làm chứng tại một đại hội Tin Lành: “Hội Thánh Trung Hoa ngày nay,
không còn là một Hội Thánh nhận lãnh mà là một Hội Thánh ban cho. Mỗi nhóm tín
đồ đều dâng tiền mình không ai chịu nhận. Tiền đó chỉ dành cho người đau yếu,
thiếu thốn”.
Nguyện Việt Nam là một Hội Thánh ban cho.
CÂU
HỎI
1.
Chức
vụ Chúa giao cho mỗi chúng ta là gì?
2.
Chúng
ta phải lợi dụng thì giờ để làm gì?
3.
Đếm
các ngày của mình có nghĩa là gì?
4.
Chúa
ban ân tứ cho mỗi chúng ta để làm gì?
5.
Tại
sao có một đầy tớ Chúa phải bị trách phạt?
6.
Tại
sao chúng ta đã dâng một phần mười tiền bạc mà vẫn chưa đủ?
7.
Ngoài
dâng phần mười cho Chúa ra, chúng ta phải phải dùng tiền bạc làm gì nữa?
8.
Hội
Thánh Maxêđoan là một Hội Thánh thế nào?
9.
Hội
Thánh Trung Hoa ngày nay là một Hội Thánh thế nào?
10. Chúng ta muốn Hội Thánh Việt Nam như thế nào?