A-đam. Adam.
I. Chữ A-đam có nhiều nghĩa, song rút lại có hai: (1) kẻ được dựng nên. (2) Ðất đỏ.
Theo Sáng thế ký 2:7, đến ngày thứ sáu, Ðức Chúa Trời lấy đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi, và A-đam giống như mão triều thiên của công cuộc dựng nên. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, chữ "đất" cùng cội gốc với chữ "đỏ".
1. Trong Cựu Ước chép việc A-đam: Một là nói Ðức Chúa Trời dựng nên người. Cứ xem Sáng thế ký 1:26-27; 2:7, thì biết Ðức Chúa Trời dựng nên muôn vật, chỉ có người ta là có linh tánh cao hơn hết. Ấy vì cớ hình ảnh người giống với hình ảnh Ðức Chúa Trời. Hai là nói về nguyên thủy loài người (Sáng thế ký 2:8-25).
a. Người ta có công việc nên làm (Sáng thế ký 2:15).
b. Ðức Chúa Trời dựng nên A-đam trước, rồi sau mới dựng nên Ê-va làm đôi lứa để giúp đỡ ông (Sáng thế ký 2:18, 21-24).
c. Bấy giờ A-đam và Ê-va chưa biết hổ thẹn, không phạm tội lỗi (Sáng thế ký 2:25). A-đam ở vườn Ê-đen, ung dung tự tại, hưởng sự sung sướng trong vườn Vui (Sáng thế ký 2:8-14).
2. Là nói về cái cớ sanh ra tội lỗi. Xét Sáng thế ký 2:16; 3:6 thì biết Ðức Chúa Trời có mạng lịnh, người ta có lòng tham muốn. A-đam trái mạng lịnh để làm thỏa lòng dục; tội lỗi liền do đó sanh ra. Tội lỗi đã sanh, bấy giờ mới biết hổ thẹn (Sáng thế ký 3:7). Rồi theo sau đó nào đau đớn, nào chết mất (Sáng thế ký 3:14-19)! Còn đâu là cái hạnh phước ung dung tự tại của ngày xưa? (Sáng thế ký 3:22-24). A-đam sanh được Ca-in và A-bên và khi 130 tuổi thì sanh ra Sết. Ông còn sống được 800 tuổi nữa. Khi chết, ông thọ 930 tuổi.
3. Tân Ước nói về việc A-đam.
Một: Chúa Jêsus viện dẫn Sáng thế ký 1:27; 5:22,24 bẻ bác cái thuyết để vợ. Ngài cho rằng Ðức Chúa Trời đã vì loài người dựng nên đôi lứa, thì đừng khinh thường mà lìa bỏ nhau (Ma-thi-ơ 19:4-6; Mác 10:6-8).
Hai: Lu-ca thuật gia phổ Chúa Jêsus, kể A-đam là thủy tổ (Lu-ca 3:38). Vì sách Tin Lành theo Lu-ca cốt cho người ngoại bang đọc, nên chỉ kêu Chúa Jêsus là dòng dõi A-đam để tỏ ra Ngài là Cứu Chúa của muôn dân.
Ba: Phao-lô luận về sự giống và khác nhau giữa A-đam và Ðấng Christ (Rô-ma 5:10-21; I Cô-rinh-tô 15:22, 44-47).
a. Chỗ giống nhau như Rô-ma 5:19 nói: "Bởi sự không vâng phục của một người mà mọi người khác đều thành ra kẻ có tội, thì cũng một lẽ ấy, bởi sự vâng phục của một người mà mọi người khác sẽ đều thành ra công bình ". Và I Cô-rinh-tô 15:22 có nói: "Như trong A-đam mọi người đều chết, thì cũng một lẽ ấy, trong Ðấng Christ mọi người đều sẽ sống lại ".
b. Chỗ khác nhau: lúc ra đời A-đam đã thành nhơn, có đủ tài hiểu biết để quản trị mọi loài trên mặt đất. Trái lại, lúc A-đam thứ nhì, là Ðấng Christ, ra đời thì là một con thơ bé, bởi sự hạ mình ấy khiến cho loài người lấy lại quyền quản trị đã mất vì tội lỗi mình.
Coi kỹ Rô-ma 5:16-17 thì biết: 1. Ân điển lớn hơn tội lỗi; 2. Tội A-đam chỉ một lần, Ðấng Christ chuộc tội vô số lần; 3. Sự Ðấng Christ chuộc tội quan hệ nhiều hơn sự A-đam phạm tội.
c. Chỗ khác nhau hẳn: Coi I Cô-rinh-tô 15:44-47 đại ý nói A-đam thuộc về đất, Ðấng Christ thuộc về trời; A-đam thuộc về thể huyết khí, Ðấng Christ thuộc về thể thuộc linh. Bởi vậy, người ta tất phải có thời kỳ sống lại.
Tiến sĩ Scofield viết về:
1. Sáng thế ký 5:1 -- Vì là thủy tổ của loài người (Lu-ca 3:30), nên A-đam làm hình bóng tương đối về Ðấng Christ, là đầu của sự dựng nên mới (Xem Rô-ma 5:14; I Cô-rinh-tô 15:21-22; 45-47).
Nói chung, sự tương đối đó là trong A-đam có tội lỗi và sự chết; trong Ðấng Christ có sự công bình và sự sống.
2. I Cô-rinh-tô 15:22 -- A-đam làm hình bóng tương đối về Ðấng Christ (I Cô-rinh-tô 15:45-47 so sánh với Rô-ma 5:14-19).
a. Người thứ nhứt là A-đam, đã "trở nên một linh hồn sống" (Sáng thế ký 2:7), nghĩa là người nhờ một Ðấng mà được sự sống, tức là Ðức Chúa Trời "A-đam sau hết là thần ban sự sống". "A-đam sau" chẳng những không nhận lấy sự sống, song chính Ngài là Nguồn của sự sống, và Ngài ban sự sống đó cho người khác nữa (Giăng 1:4; 5:21; 10:10; 12:24; I Giăng 5:12).
b. Căn nguyên người thứ nhứt từ đất, thuộc về đất; Người thứ nhì là Chúa từ trời đến.
c. Mỗi một người là đầu của sự dựng nên, và các sự dựng nên ấy cũng trái nhau: trong A-đam, hết cả đều sẽ chết; trong Ðấng Christ, hết cả đều sẽ được sự sống; sự dựng nên của A-đam là xác thịt, sự dựng nên mới của Ðấng Christ là thần (Giăng 3:6).
3. Rô-ma 5:14 -- A-đam làm chúa và làm đầu sự dựng nên cũ, nhưng đã khiến nó sa ngã hư hoại (Rô-ma 8:19-22). Ðấng Christ Ngài làm Chúa và làm Ðầu sự dựng nên mới (Ê-phê-sô 1:22-23), thì khiến nó được hiệp một với Ðức Chúa Trời về phần luân lý và được sự sống đời đời. Thế giới súc vật và vật chất bị rủa sả vì cớ loài người, đều sẽ được giải cứu bởi Ðấng Christ (Ê-sai 11:6-9; Rô-ma 8:19-22).
II. Một thành cạnh Xát-than, ở phía trên sông Giô-đanh (Giô-suê 3:16).