Ăn uống.
Phần nhiều người Hê-bơ-rơ ăn chay, chớ không ăn thịt. Trừ những nhà hào phú ra, còn thì họ chỉ hay ăn thịt trong những khi đặc biệt, như nhóm họp gia đình, hoặc thết tiệc khách, hoặc dâng của lễ, v.v... Trước khi nước lụt, người và cầm thú đều có những thứ rau, trái, nên ăn, chớ không ăn thịt (Sáng thế ký 1:29, 30). Kịp đến sau khi nước lụt, Chúa mới cho phép Nô-ê ăn thịt, song cấm ăn huyết (Sáng thế ký 9:3). Ê-sai được Chúa soi sáng: "Sư tử ăn cỏ khô như bò" (Ê-sai 11:7). Ý nói về sau, thế giới sẽ trở lại cái trạng thái thời sơ cổ. Từ khi người Y-sơ-ra-ên lập vua trở đi, đồ ăn uống bèn phong phú lạ thường (II Sa-mu-ên 17:28; I Các Vua 4:22).
I. Loài thực vật.-- Dùng làm đồ ăn, có những thứ nầy rất đáng chú trọng: Lúa mạch, lúa mì, đậu, đậu biển. Còn ngô (bắp) thì ít thấy nói đến trong Kinh Thánh (Ê-xê-chi-ên 4:9). Thường thường người ta xay lúa mì thành bột để làm bánh ăn. Dân nghèo phần nhiều dùng thứ lúa đại mạch (coi Các Quan Xét 7:13; Giăng 6:13). Có khi người ta rang hột mạch mà ăn (Ru-tơ 2:14). Khi ở ở ột, dưa gang, củ kiệu, hành và tỏi v.v... (Dân số ký 11:5). Về sau, khi ở Ca-na-an, chính họ tự gieo trồng những loại đó. Lại cũng trồng những cây trái mà họ đem hột đến, như Ô-li-ve, để ăn quả và ép dầu (Các Quan Xét 9:9), trái vả ăn được cả tươi lẫn khô hoặc làm bánh để dành (Ê-sai 28:4; I Sa-mu-ên 25:18; 30:12). Lại có trái nho tươi, khô đều ăn được và dùng cất rượu để uống. Ngoài ra, còn có các quả bình bát, lựu, đào, hạnh, táo v,v... Người ta dùng muối để điều hòa đồ ăn. Còn có các thứ nữa để điều hòa vị ăn như bạc hà, hồi hương và rau cần,v,v... (Ma-thi-ơ 23:23).
II. Loài động vật.-- Theo luật pháp, thì chia ra loài sạch và loài không sạch (Lê vi ký 11; Phục truyền luật lệ ký 14:4-20).
(a) Loài thú có giống nhà nuôi và giống săn được. Giống nhà nuôi như dê, chiên, trâu, bò v.v... Duy có thứ bò non là tốt hơn hết (Sáng thế ký 18:7; Lu-ca 15:23). Sữa bò, dê và lạc đà đều uống được. Bánh sữa bò ăn cũng ngon. Thịt rừng săn được như nai, hươu, hoàng dương, dê rừng, bò rừng và linh dương v,v,... đều ăn được hết (Phục truyền luật lệ ký 14:5; I Các Vua 4:23). Duy những loài heo, thỏ, chuột đồng và lạc đà đều rất không sạch, thì không nên ăn (Lê vi ký 11:2-8).
(b) Về loài chim bay cấm ăn những giống chim ưng, diều, ó v.v... (Lê vi ký 11:13-19; Phục truyền luật lệ ký 14:11-18). Còn gà rừng, chim cút và trứng, mọi con chim sạch thì cũng ăn được (Dân số ký 11:32, 33; Phục truyền luật lệ ký 22:6; Lu-ca 11:12). Dâng của lễ thì dùng chim bồ câu. Gà nuôi là chở đến từ nước Ba-tư (Ma-thi-ơ 23:37; Mác 13:35).
(c) Về loài ở nước, hễ giống nào có vây, có vảy đều ăn được hết; bằng không vây, không vảy, thì không nên ăn (Lê vi ký 11:9, 10; Phục truyền luật lệ ký 14:9, 10).
(d) Loài côn trùng như châu chấu thì ăn được (Lê vi ký 11:22; Mác 1:6). Và mật ong cũng ăn được.
III. Trong những món ăn bị cấm, trừ những vật không sạch ra, lại cấm ăn huyết nữa, vì trong huyết còn hồn sống và huyết dùng làm của lễ (Sáng thế ký 9:4; Phục truyền luật lệ ký 12:16, 23-25; 15:23; Lê vi ký 17:10-14; I Sa-mu-ên 14:32). Lại cấm ăn mỡ chài và mỡ bộ lòng bò, chiên, dê (Lê vi ký 3:3, 17; 7:23, 24). Phàm những súc vật chết hay bị giống khác cắn chết đều không nên ăn (Phục truyền luật lệ ký 14:21; Xuất Ê-díp-tô ký 22:31). Vả lại không ăn gân bắp vế lối xương hông loài vật (Sáng thế ký 32:32).
Nói tóm, người Do-thái xưa thường ăn những súc vật họ nuôi và các thổ sản họ trồng. Về sau, họ ở thành phố, bắt chước theo lối ăn uống của phố phường; song vẫn không ưa thích món ăn của dân ngoại cung cấp cho (coi Ða-ni-ên 1:8).
Trong Tân Ước có dạy tín đồ không nên ăn thịt đã cúng cho thần tượng (Công vụ các sứ đồ 15:29; I Cô-rinh-tô 8:10).