Áo xống

         Áo xống.



      I. Vật liệu.-- Ðời tối cổ, áo xống thứ nhứt là bằng lá cây vả (Sáng thế ký 3:7), rồi Chúa lấy da thú làm áo mặc cho ông bà A-đam (Sáng thế ký 3:21). Ðời sau người ta cứ mặc áo xống bằng da (Hê-bơ-rơ 11:37). Vật liệu dùng làm áo mặc là lông chiên và gai sợi (Châm Ngôn 31:13). Thứ vải gai mịn là từ Ai-cập chở vào. Lông chiên hoặc lông lạc đà đều là thứ hàng dệt hơi thô. Hàng lụa dầu thấy ở Ê-xê-chi-ên 16:10, song ý nghĩa ở đó vẫn còn đáng ngờ. Chữ tơ, như có nói trong nguyên văn Châm Ngôn 31:22, nay dịch là vải gai mịn. Trong Khải-huyền 18:12 cũng nói là vải gai mịn.
       II. Áo trong.-- Áo ban đầu của loài người phần nhiều là vải quấn lưng: lấy một vuông da, hoặc một khổ vải quấn ngang lưng, rồi buộc lại. Về sau đổi lối quấn vải ngang lưng đó làm lối mặc áo trong. Song lối áo quấn lưng vẫn không bỏ: cái đó thường thấy trong Cựu Ước. Có người nhận lầm vải quấn lưng là thắt lưng. Tiên tri Ê-li thắt lưng bằng dây da (II Các Vua 1:8). Giăng Báp-tít cũng vậy (Ma-thi-ơ 3:4; Mác 1:6). Tiên tri Ê-sai và Giê-rê-mi thì thắt bao gai (Ê-sai 20:2; Giê-rê-mi 13:1). Áo trong là thứ áo lót mình: cụt tay và ngắn, có khi dài đến đầu gối. Áo trong của phụ nữ dài đến gót chơn. Cũng có thứ dệt thành cả cái áo không có đường may, như thứ áo Ðức Chúa Jêsus mặc (Giăng 19:23). Còn thứ áo xống nói trong Ða-ni-ên 3:21 thế nào thì dường chưa thể quyết định chắc chắn được.
       III. Thắt lưng.-- Ngoài áo trong ra, có thắt lưng là thứ không thể dời bỏ một giây phút nào được. Người nghèo thì lấy dây tói làm nịt lưng (Ê-sai 3:24). Thắt lưng của thầy tế lễ có khi làm bằng dây vàng (Khải-huyền 1:13; 15:6). Dây lưng thường thì làm bằng vải dài, thắt ở trên áo trong, quấn ngang lưng vài vòng, rồi buông rủ ở phía trước. Trong vành dây lưng có thể đeo gươm (II Sa-mu-ên  20:8), giắt bình mực (Ê-xê-chi-ên 9:2,11), và làm cái bao đi đường (Ma-thi-ơ 10:10). Lấy dây nịt lưng có ý là bền lòng, rán sức để đợi Chúa đến (Gióp 38:2; Lu-ca 12:35; Ê-phê-sô 6:14; I Phi-e-rơ 1:13).
       IV. Áo ngoài.-- Trừ áo trong ra, lại có áo ngoài, là một thứ áo choàng ngoài thân người. Người nghèo, ban đêm, dùng áo ngoài làm chăn (Xuất Ê-díp-tô ký 22:27; Ma-thi-ơ 5:40). Có một thứ áo riêng mà thầy tế lễ và hạng quí phái vẫn mặc (I Sa-mu-ên  2:19; 15:27; 18:4; 24:5; Ê-xê-chi-ên 9:3,5). Áo ngoài của thầy tế lễ thượng phẩm toàn màu tím (Xuất Ê-díp-tô ký 28:31; 39:22). Áo mặc của tiên tri phần nhiều bằng lông (II Các Vua 1:8; Xa-cha-ri 13:4; Ma-thi-ơ 3:4).
       Áo ngoài mặc trong nhà là một vuông vải mịn, trên có nút, rất tiện (Châm Ngôn 31:24). Có khi dùng làm mùng hoặc liệm thây người. Cái áo điều mà lính La-mã khoác cho Chúa Jêsus cũng là loại áo ngoài (Ma-thi-ơ 27:28). Ðó là một thứ áo quân lính mặc ngoài áo giáp.
       V. Khăn đầu.-- Cũng gọi là khăn bịt đầu. Người Hê-bơ-rơ, lúc thường, không đội mũ; giữa ban ngày, họ lấy một vuông vải bịt đầu và cánh tay; trai gái cũng vậy (Ê-sai 3:23; Xa-cha-ri 3:5). Thứ thầy tế lễ thượng phẩm đội có lẽ cũng là thứ nầy. Có người lại làm thêm một vuông vải đặt trên cổ áo ngoài, rồi từ đằng sau kéo lên che phủ đầu và trán. Cựu Ước không phân biệt rõ áo ngoài với cái lúp (Xuất Ê-díp-tô ký 34:33).
       VI. Giày dép.-- Ở trong nhà người Hê-bơ-rơ, họ để chơn không, chớ không đi giày. Thầy tế lễ ở trong đền thánh cũng vậy. Khi ra ngoài, bấy giờ mới đi dép hay mang giày. Giày dép họ làm rất vụng: lấy da làm đế, lấy dây buộc chơn (Sáng thế ký 14:23; Mác 1:7). Giày của phụ nữ có thứ làm bằng da thú (Ê-xê-chi-ên 16:10). Khi vào chỗ thánh, Chúa cấm đi giày (Xuất Ê-díp-tô ký 3:5; Giô-suê 5:15).
       VII. Áo xống đổi kiểu.  Áo xống người Hê-bơ-rơ không hay đổi kiểu mới, nên người giàu có thể may sẵn để dành ở trong rương (Ê-sai 3:6). Cứu Chúa nói của cải bị sâu mối, ten rét làm hư, tức là chỉ về áo để dành đó (Ma-thi-ơ 5:19). Vải gai mịn màu tía là một thứ hàng bấy giờ ưa chuộng. Ðời các quan xét, áo xống đều thích thêu (Các Quan Xét 5:30). Coi Ê-sai 3:18-24 kể các đồ ăn mặc trang sức thì biết sự mới lạ về áo xống đời bấy giờ cũng chỉ đổi kiểu áo ngoài mà thôi. Luật pháp Môi-se cấm đờn ông không được mặc áo đờn bà, và đờn bà không được mặc áo đờn ông (Phục truyền luật lệ ký 22:5; coi thêm I Cô-rinh-tô 11:6-14).
       VIII. Áo Cứu Chúa mặc.-- Về thế kỷ thứ nhứt, người ta thường mặc áo lót ở trong áo ngoài. Cứu Chúa thì mặc áo trong ra ngoài để thế cho áo ngoài. Trên áo trong, Ngài lấy vải gai mịn làm đai, quấn ngang lưng vài vòng. Chơn mang giày da (Ma-thi-ơ 3:11); áo ngoài thì bằng vải dệt lông, vuông dài (Mác 9:3); bốn góc đính nút nhỏ. Còn đầu đội gì thì không rõ; chỉ biết rằng thói tục nước Do-thái, phái trí thức không để đầu trần mà tới nơi công hội, song lấy vải gai trắng làm khăn bịt đầu.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.