Ðầu.

        


      Ðầu với thân thể cũng như chủ với đầy tớ. Kinh Thánh ví dụ chồng là đầu vợ (Ê-phê-sô 5:23); Ðấng Christ là đầu Hội Thánh, là đầu của mọi quyền cai trị và mọi thế lực (Ê-phê-sô 4:15; 5:23; Cô-lô-se 1:18; 2:10, 18-19). Kẻ đắc ý, thường ngước đầu cao (Thi Thiên 27:6; 110:7). Người buồn rầu thì cuối đầu hoặc bưng đầu (II Sa-mu-ên 1:2; 13:19; I Sa-mu-ên 4:12; Giê-rê-mi 2:37), hoặc cạo đầu (Gióp 1:20; Ê-sai 15:2; 22:12). Song, ai làm thầy tế lễ và làm người Na-xi-rê (biệt riêng ra) thì không được phép cạo đầu (Các quan xét 13:5). Duy kẻ thề nguyền thì có lẽ cạo đầu (Dân số ký 6:18; Công vụ các sứ đồ 18:18). Phàm dâng của lễ, hoặc chúc phước, hoặc lập thầy tế lễ và chấp sự, v.v... đều đặt tay trên đầu (Lê-vi ký 16:21; Sáng thế ký 48:14; Dân số ký 27:23; Công vụ các sứ đồ 6:6). Lấy dầu xức đầu là tỏ ý vui (Thi Thiên 23:5; 45:7; Ma-thi-ơ 6:17; 26:7; Mác 14:3; Lu-ca 7:46). Chúa Jêsus dạy người ta chớ chỉ đầu mà thề (Ma-thi-ơ 5:36). Phao-lô bảo người Cô-rinh-tô về vấn đề trùm đầu (I Cô-rinh-tô 11:4-5).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.