Ba-anh. Baal (Thần mặt trời, chúa, ông chủ, vật chủ).


  I. Nam thần của Ca-na-an, cũng như A-sê-ra (Át-tạt-tê) là nữ thần. Có nhiều Ba-anh (Các Quan xét 2:11; 3:7; I Sa-mu-ên  7:4; I Các Vua 16:31-32; 18:17-40; Giê-rê-mi 11:13). Người Ca-na-an thờ cúng thần đó ở nơi cao. Có những thói: nói tiên tri (Giê-rê-mi 2:8), tà dâm (Giê-rê-mi 7:9), tự tàn hại mình, (I Các Vua 18:28), dâng con (Giê-rê-mi 19:5) và hôn hình tượng (I Các Vua 19:28; Ô-sê 13:2). Có áo riêng cho những người thờ Ba-anh (II Các Vua 10:22). Cũng có thầy tế lễ (Sô-phô-ni 1:4). Sau khi vào Ca-na-an, người Y-sơ-ra-ên lây cái thói xấu, cũng thường thờ lạy thần đó (Các Quan Xét 6:25-32; II Các Vua 10:18-23). Nhứt là trong đời các Quan xét, người Y-sơ-ra-ên có mấy bàn thờ thờ lạy thần Ba-anh (Các Quan xét 2:10-13). Rất đỗi họ kêu Ðức Giê-hô-va là Ba-anh, làm cho hai đàng không phân biệt rạch ròi; nên trong Ô-sê 2:16-17 có nói Chúa không cho phép ai được nói đến tên Ba-anh nữa.
       Từ khi Môi-se khuyên dân Y-sơ-ra-ên bỏ tà thần Ba-anh, trong sử ký dân đó thấy có Sa-mu-ên quở trách (I Sa-mu-ên  7:4); Ê-li (I Các Vua 18) với vua Giô-sa-phát (II Sử ký 19:3) ngăn trở, cũng cảm động vua Giô-ram và vua Giê-hu; vua Ê-xê-chia "phá hủy" (II Các Vua 18:4); vua Giô-si-a " truyền lệnh..." cất và thiêu các khí cụ cúng thờ Ba-anh và Át-tạt-tê (II Các Vua 23:4-14), thật bỏ cách trọn vẹn. Sự thờ lạy vẫn còn chưa dứt nọc, song chỉ sạch hết sau khi Chúa sửa phạt Y-sơ-ra-ên cách nghiêm nhặt mà cho đi đày ở xứ Ba-by-lôn (Sô-phô-ni 1:4-6).
       Coi thêm A-háp và Át-tạt-tê.
       II. Tên đất. Một làng của chi phái Si-mê-ôn, chớ không phải riêng chỉ về hình tượng (I Sử ký 4:33).
       III. Tên người, một là dòng dõi của Ru-bên; một là dòng dõi của Bên-gia-min (I Sử ký 5:5; 8:30).


Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.