Ông vốn là người Lê-vi, ở Chíp-rơ, tên gọi là Giô-sép, sau được các sứ đồ đặt tên là Ba-na-ba. Ông bán ruộng, đem tiền giúp Hội Thánh (Công vụ các sứ đồ 4:36, 37). Ông lại dẫn Phao-lô đến ra mắt các sứ đồ để làm tan hết các mối ngờ (Công vụ các sứ đồ 9:27). Vì Ba-na-ba "thật là người lành, đầy dẫy Thánh Linh và đức tin", nên được sai đến thành An-ti-ốt làm vững lòng các môn đồ (Công vụ các sứ đồ 11:19-24). Ông đến thành Tạt-sơ, tìm Phao-lô, rồi cùng đến thành An-ti-ốt: trong một năm cùng nhóm với Hội Thánh và dạy dỗ. Sau, ông và Phao-lô đem tiền đến thành Giê-ru-sa-lem giúp cho các trưởng lão (Công vụ các sứ đồ 11:22-30). Xong việc, ông trở về, có dẫn theo Giăng, cũng gọi là Mác, em họ ngoại mình (Công vụ các sứ đồ 12:25). Khi ở thành An-ti-ốt, được Ðức Thánh Linh lựa chọn, ông cùng Phao-lô đều được làm giáo sĩ truyền đạo cho dân ngoại (Công vụ các sứ đồ 13:2, 3). Khi Phao-lô và Ba-na-ba đến thành Lít-trơ, hai ông có làm phép lạ chữa lành người liệt chơn. Dân chúng thấy vậy, lấy làm lạ, bèn xưng Ba-na-ba là thần Giu-bi-tê (Jupiter) (Công vụ các sứ đồ 14:8-18). Qua hai năm trở về, ông và Phao-lô cùng đến thành Giê-ru-sa-lem, bàn luận về việc làm phép cắt bì. Sau ông cùng Giu-đe và Si-la đem những ý các Sứ-đồ đã định mà về báo cáo cho các Hội Thánh. Ðến lần thứ hai ra ngoài truyền đạo, ông vì cớ Mác, bèn chia tay Phao-lô: Mỗi người đi một đường mà làm việc. Chắc khỏi ít lâu Ba-na-ba qua đời, về cùng Chúa, vì về sau có chép Mác lại được ơn với Phao-lô và ở với ông (Cô-lô-se 4:10; II Ti-mô-thê 4:11). Nếu Ba-na-ba còn sống, chắc Mác cứ ở với ông.
Ba-na-ba dẫu bị dẫn dụ bởi sự giả hình của người Do-thái, đến nỗi Phao-lô phải lên tiếng phản đối (Ga-la-ti 2:11-14), song cái công truyền đạo của ông cũng được Phao-lô biết rõ cho vậy (I Cô-rinh-tô 9:6; Cô-lô-se 4:10).
Ba-na-ba dẫu bị dẫn dụ bởi sự giả hình của người Do-thái, đến nỗi Phao-lô phải lên tiếng phản đối (Ga-la-ti 2:11-14), song cái công truyền đạo của ông cũng được Phao-lô biết rõ cho vậy (I Cô-rinh-tô 9:6; Cô-lô-se 4:10).