Bàn thờ. Autel.

        



      Bàn thờ đầu tiên của Chúa có chép trong Kinh Thánh là bàn thờ Nô-ê dùng sau khi ra khỏi tàu (Sáng thế ký 8:20). Nơi nào trở nên thánh vì cớ Chúa có hiện ra hay có phán, nguyên là nơi xây dựng các bàn thờ (Sáng thế ký 12:7; 13:18; 26:25; 35:1). Những bàn thờ đó phần nhiều để dâng của lễ, có khi để làm kỷ niệm, tỉ như bàn thờ Môi-se đặt tên là "Giê-hô-va cờ xí của tôi", ấy làm chứng rằng Giê-hô-va vẫn tranh chiến cùng dân A-ma-léc từ đời nầy qua đời kia (Xuất Ê-díp-tô ký 17:15, 16); và bàn thờ mà người Ru-bên, Gát và phân nửa chi phái Ma-na-se lập "chẳng phải để dâng của lễ thiêu hay là dâng hy sinh nhưng để làm chứng..." (Giô-suê 22:26, 27). Bàn thờ Chúa vốn chỉ bằng đất hay đá, không chạm và không có bực thang lên (Xuất Ê-díp-tô ký 20:24-26). Trái lại, trong đền thờ sẽ xây tùy theo lời tiên tri Ê-xê-chi-ên, thì sẽ có bực thang lên (Ê-xê-chi-ên 43:17). Không có phép thêm sự trang sức gì, phải đơn sơ, bởi vì bàn thờ đó là nơi Chúa và tội nhân gặp nhau, là nơi đổ huyết để được sạch tội lỗi (Lê vi ký 17:11; Hê-bơ-rơ 9:20), và là nơi chúng ta giao thông với Chúa chỉ bởi sự chết của của lễ.
       Chỗ để dâng của lễ. Trong đền tạm có hai bàn thờ:
       1. Bàn thờ về của lễ thiêu, đặt ở cửa ngoài phía trước đền tạm (Xuất Ê-díp-tô ký 40:29), có ý nghĩa là ai muốn vào thờ phượng Chúa, thì phải dâng của lễ trước đã. Bàn thờ nầy bằng gỗ Si-tim, hình vuông, có những đồ phụ tùng bằng đồng, làm y như kiểu Chúa chỉ cho trên núi (Xuất Ê-díp-tô ký 27:1-8) Tiến sĩ Scofield viết: "Bàn thờ bằng đồng về của lễ thiêu là hình bóng về thập tự giá, vì trên đó Ðấng Christ, là của lễ thiêu trọn vẹn không tì vít của chúng ta, đã dâng mình cho Ðức Chúa Trời" (Hê-bơ-rơ 9:14).
       2. Bàn thờ xông hương, đặt ở nơi thánh, có nghĩa là người tin kính của Chúa phải dâng mình làm của lễ thơm tho, bàn thờ nầy cũng đóng theo kiểu Chúa đã chỉ dẫn: cũng bằng gỗ Si-tim, nhưng có bọc vàng nhiều chỗ. Tại nơi đó thầy tế lễ sẽ xông hương mỗi buổi sớm (Xuất Ê-díp-tô ký 30:1-10). Tiến sĩ Scofield viết: "Bàn thờ xông hương, là hình bóng về Ðấng Christ, là Ðấng cầu thay cho chúng ta (Giăng 17:1-26; Hê-bơ-rơ 7:25); bởi Ðấng đó, lời cầu nguyện và khen ngợi của chúng ta lên đến Ðức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 13:15; Khải Huyền 8:3, 4), cũng là hình bóng về của lễ bằng sự khen ngợi, thờ phượng của các tín đồ đã được làm thầy tế lễ (Hê-bơ-rơ 13:15).
       Người ta thường dựng bàn thờ tại nơi Chúa tỏ oai nghiêm, như thiên sứ tỏ oai nghiêm Chúa ở sân đạp lúa của A-rau-na, Ða-vít bèn xây tại đó một cái bàn thờ cho Chúa (II Sa-mu-ên  24:16-25; I Sử ký 21:15-26). Ðó cũng như người ngoại đạo dâng đất cho hình tượng để cất bàn thờ đặng tỏ lòng thật tin kính. Họ chẳng những xây bàn thờ ở đồng bằng, gò cao, trong các làng, các tỉnh mà lại còn cho những gốc cây, hòn đá bên suối, trong núi, là nơi các thần nương dựa nữa (II Các Vua 16:4; 17:9-11; II Sử ký 28:4, 25; Giê-rê-mi 7:31; 17:2, 3).
       Gần nay có người đào được ở Palestine cái bàn thờ của người Ca-na-an xưa. Xét kỹ hình dạng cái bàn thờ Ghê-xe như vầy: Cái bệ trước bàn thờ thì cao 8, 9 trượng; do nguyên một tảng đá đẽo phẳng làm nên trên mặt bệ có vài cái hố nhỏ để chứa huyết dâng của lễ. Bên bệ có một cái hố lớn khơi ra vài cái rãnh nhỏ để tiện trút huyết chảy ra rãnh lớn mà tế thổ thần. Sau cái bệ có một cái bục nhỏ, dài ba trượng, đắp bằng đất, trong bục dựng vô số cây trụ cao từ năm thước đến một trượng không chừng. Các trụ đó đều làm bằng đá nguyên trong núi. Ðầu cây trụ đã nhẵn lì sáng bóng, đó vì người ta rưới huyết, xức dầu và hôn nhiều lần (I Các Vua 19:18). Mỗi phía dưới cây trụ có chôn xương trẻ sơ sanh nội trong bảy ngày. Chắc là thổ dân ở đó dâng con trai, con gái đầu lòng làm của lễ: huyết thì xức ở trên cây trụ, xương thì chôn ở dưới cây trụ.
       Cái bàn thờ đào được ở Bê-tên giống hệt bàn thờ nói đó; duy trong bục nhỏ không có trụ đá.
       Dân Y-sơ-ra-ên, từ khi được xứ Ca-na-an, đều theo bàn thờ của người xứ đó xây cất mà thờ Ðức Giê-hô-va. Trừ ngoài Bê-kim Óp-ra, Xô-rê-a, Mích-ba (Các Quan Xét 2:5; 6:24; 13:25; 20:1),Ra-ma và Ghi-bê-a-Ê-lô-im (I Sa-mu-ên  7:17; 10:5), còn có vài chỗ nữa được nổi tiếng là vì người Y-sơ-ra-ên thờ phượng Chúa, như bàn thờ trọng nhứt ở Ga-ba-ôn (I Các Vua 3:4), nơi thánh của vua ở Bê-tên (A-mốt 7:13), nơi dâng của lễ ở Ghinh-ganh (A-mốt 4:4; Ô-sê 12:12), nơi thề ở Bê-e-Sê-ba (A-mốt 8:14), nơi hội mạc lập trước ở Si-lô (Các Quan Xét 21:19; I Sa-mu-ên  1:3), và nơi Hội mạc lập sau ở Nóp (I Sa-mu-ên  21:1), đều vì cớ thờ Chúa mà được nổi tiếng. Dân bèn nhóm họp và dâng của lễ tại nơi bàn thờ cổ đó. Hễ gặp sự khó khăn họ đều đến bàn thờ tại nơi mình ở mà cầu Chúa soi sáng thầy tế lễ. Trong khi vua Ða-vít dời hội mạc thánh đến Giê-ru-sa-lem và Sa-lô-môn chưa cất đền thờ, dân vẫn dâng của lễ ở bàn thờ cổ (I Các Vua 3:1-4). Ðến đời Các vua Giê-rô-bô-am, Rô-bô-am, A-bi-giam, Giô-sa-phát, Giô-ách, A-ma-xia, A-xa-ria, Giô-tham và A-cha, dân sự cũng cúng tế trên các bàn thờ ở nơi cao (I Các Vua 12:31; 14:23; 15:14; 22:44; II Các Vua 12:3; 14:4; 15:4, 35; 16:4).
       Dân chúng dâng của lễ ở bàn thờ cổ, ý dẫu tốt thật, song để tệ hại về sau rất lớn:
       1. Khiến kẻ không biết gì coi Chúa cũng như tà thần ở bàn thờ cổ khác, như Ô-sê 2:16 nói: "Trong ngày đó ngươi sẽ gọi Ta là: Chồng, và không gọi Ta là: Chủ tôi nữa".
       2. Người Ca-na-an cúng tế ở bàn thờ, bày ra luật lệ rất ác như giết trẻ con, uống rượu, đĩ bợm và trai gái nhảy múa lẫn lộn, v. v., xui nên dân gian dễ lây thói tục tà dâm, bậy bạ (Giê-rê-mi 7:31; 16:5; Ê-sai 28:7; Phục truyền luật lệ ký 23:18; I Các Vua 14:24).
       3. Khiến kẻ không tin kính rất dễ gây việc thờ lạy tà thần (I Các Vua 11:7; 16:31; II Các Vua 21:3; 23:13). Vậy nên Ô-sê 8:11 chép: "Vì Ép-ra-im đã thêm nhiều bàn thờ đặng phạm tội". A-mốt 4:4 nói: "Hãy đi đến Bê-tên, và phạm tội; hãy đi đến Ghinh-ganh, và phạm tội thêm".
       Ðến khi vua Ê-xê-chia trị vì, vua bèn phá bỏ bàn thờ, dụ bảo Do-thái và dân cư Giê-ru-sa-lem chỉ nên thờ lạy Chúa ở Giê-ru-sa-lem thôi (II Các Vua 18:4, 22). Chẳng dè con vua đó là Ma-na-se, trở làm khác đường lối của cha, xây lại các nơi cao mà lập bàn thờ! (II Các Vua 21:3) Kịp khi Giô-si-a lên ngôi, tìm được một quyển Phục truyền luật lệ ký ở trong đền thờ, vua đọc những lời trong 12:1-14, bèn quyết ý phá bỏ hình tượng và sự thờ nhảm, song chỉ dốc lòng thành thực thờ phượng Chúa (II Các Vua 22:1-23:20). Rồi sau vì Giô-si-a băng, thói thờ tà thần lại dần dần dấy lên cho đến khi Y-sơ-ra-ên bị bắt làm phu tù. Sau khi từ Ba-by-lôn về, họ mới lại xây đền thờ mới, chuyên dâng của lễ cho Chúa ở đền thờ, chớ không xây cất bàn thờ nữa. Còn ở các nơi thì lập nhà hội làm chỗ thờ lạy trong ngày Sa-bát.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.