Bê-tên. Béthel (Nhà của Ðức Chúa Trời).

        


      I. Bê-tên, nguyên là đất của giống Lu-xơ (Sáng thế ký 35:6; Giô-suê 18:13), cách thành Giê-ru-sa-lem độ 21 cây số. Cái cớ đặt tên như vậy là vì Gia-cốp ở đồng vắng, gối đá nằm ngủ, chiêm bao thấy Chúa hứa ban phước, tỉnh dậy, bèn dựng hòn đá làm cây trụ, đặt tên xứ đó là Bê-tên (Sáng thế ký 28:11-22). Trước đó, Áp-ra-ham đã đến chỗ nầy, đóng trại, lập bàn thờ cho Chúa và cầu khẩn danh Ngài (Sáng thế ký 12:8). Khi người Y-sơ-ra-ên giữ đất Ca-na-an, xứ Bê-tên nầy bèn thuộc về dòng dõi Bên-gia-min (Giô-suê 12:16; 18:22). Khi tranh chiến cùng chi phái Bên-gia-min, dân Y-sơ-ra-ên có đem hòm giao ước đến Bê-tên để cầu vấn Chúa (Các Quan Xét 20:1, 18-27). Sau, thuộc về giống Ép-ra-im (I Sử ký 7:28). Ðất nầy là nơi dân Y-sơ-ra-ên tụ họp dâng của lễ (I Sa-mu-ên  10:3).

       Sa-mu-ên làm quan xét, hằng năm tuần hành khắp Bê-tên để xử kiện (I Sa-mu-ên  7:15, 16) Ê-li có đi qua Bê-tên (II Các Vua 2:1-24). Giê-rô-bô-am muốn cho lòng dân không hướng về Do-thái, bèn đúc hai con bò vàng, đặt một con ở Bê-tên (I Các Vua 12:25-29). Bấy giờ Bê-tên bèn trở nên nơi trung tâm điểm của thầy tế lễ đạo lạ ở nước phương bắc (I Các Vua 12:32). Về sau, Bê-tên bị A-bi-gia, vua Do-thái đánh lấy (II Sử ký 13:19. Coi thêm Giê-rê-mi 48:13; A-mốt 3:14; 4:4; 5:5; Ô-sê 10:15; 12:5; II Các Vua 2:2; 17:28; E-xơ-ra 2:28).
       Tiến sĩ Scofield viết về Bê-tên trong Sáng thế ký 12:8 rằng:
       Là một nơi thánh trong xứ Pha-lê-tin, nghĩa là nhà Ðức Chúa Trời (Sáng thế ký 28:1-22; 35:1-7). Vì là một đặc sắc về mọi sự bội đạo, nên Chúa quyết định hủy diệt Bê-tên dầu có những kỷ niệm thánh (I Các Vua 13:1-5; II Các Vua 23:15-17; A-mốt 3:14, 15). Ðức Chúa Trời chẳng hề lưỡng lự loại bỏ điều gì không hiệp với ý Ngài nữa (Khải Huyền 2:5; 3:16).
       Tiến sĩ Scofield lại viết về Bê-tên trong Sáng thế ký 28:10 rằng:
       Vì có sự hiện thấy của Gia-cốp, thì Bê-tên trở nên một trong các nơi đặc biệt của Kinh-Thánh. Dầu chưa trọn vẹn, song đối với tín đồ, Bê-tên chỉ là bóng những sự gồm tóm về phần thuộc linh và phần thiên thượng của đức tin, như vậy hiệp với bài cầu nguyện của Phao-lô trong thơ Ê-phê-sô 1:17-23. Truyện Bê-tên nầy chỉ về thời đại của quốc dân Y-sơ-ra-ên vì cớ làm điều ác tại đó, nên bị đuổi khỏi Xứ Hứa, song họ cứ nắm giữ lời hứa về sự lập lại nước mình và ơn phước (Sáng thế ký 28:15; Phục truyền luật lệ ký 30:1-10). Ðấng Christ phán với "một người Y-sơ-ra-ên thật" về sự hiện thấy của Gia-cốp nầy sẽ được ứng nghiệm bởi Con người (so Sáng thế ký 28:12 với Giăng 1:47-51).
       Tiến sĩ Scofield lại viết về Bê-tên trong A-mốt 4:4 rằng:
       Khi ở Giê-ru-sa-lem đã lập sự thờ phượng Ðức Giê-hô-va rồi, thì bàn thờ nào lập tại Bê-tên chỉ có ý chia ra phe đảng (I Các Vua 12:25-33; Phục truyền luật lệ ký 12:4-14; Giăng 4:21-24; Ma-thi-ơ 18:20; Hê-bơ-rơ 13:10-14).
       II. Một thành ở phía Nam xứ Do-thái (Giô-suê 12:16; I Sa-mu-ên  30:27). 



Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.