Danh từ nầy thường dùng trong Tân Ước để chỉ về những người bị quỉ hay ác thần ám ảnh, và ấy thường tự tỏ ra bởi chứng bịnh trong thân thể hoặc bởi sự loạn óc. Có người luận rằng khi Chúa và bốn người chép sách Tin lành nói đến quỉ ám thì chỉ có ý phù hiệp với lòng tin chung của người Do-thái, nên không quyết rằng bị quỉ ám là thật hay giả. Ấy vì có thể kết luận rằng: những dấu chỉ người bị quỉ ám nhiều lần giống như những bịnh thân thể, như câm, Ma-thi-ơ 9:32; đui mù, Ma-thi-ơ 12:22; động kinh, Mác 9:17-27; hoặc những dấu thấy trong bịnh điên thường như Ma-thi-ơ 8:28; Mác 5:1-5; và vì vẫn nói "bị quỉ ám" dường như nói "người điên" (Giăng 7:20; 8:48; 10:20, và có lẽ Ma-thi-ơ 11:18; Lu-ca 7:33). Bởi thế hay coi những người bị quỉ ám như chỉ mắc bịnh bấc thường của thân thể và trí khôn thôi. Song le, nhiều lần kẻ bị quỉ ám phân biệt với những người mắc bịnh thường (Mác 1:32; 16:17,18; Lu-ca 6:17,18), cũng như về người bị động kinh (Ma-thi-ơ 4:24); có khi những dấu bề ngoài chỉ về quỉ ám cũng chỉ về mắc bịnh nữa (so Ma-thi-ơ 4:24 với 17:15; Ma-thi-ơ 12:20 với Mác 7:32,v.v.); cũng có khi chép những quỉ nói ra bằng sự hiểu biết trổi hơn người, và nhận Chúa, không phải như người Do-thái hay gọi là con Ða-vít, song là con Ðức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 8:29; Mác 1:24; 5:7; Lu-ca 4:41, v.v.). Mọi sự đó đều làm chứng thật có các quỉ là các vị có quyền làm dữ.
Chúa Jêsus chẳng những phán cách chung với dân sự về các quỉ như là vị làm ác nhưng cũng phán cách riêng với các môn đồ Ngài như thế, và tỏ cho biết các điều kiện và phương kế để dùng quyền trừ chúng (Ma-thi-ơ 17:21). Hai lần Chúa liên lạc sự bị quỉ ám với quyền Sa-tan:
1) Như trong Lu-ca 10:18 Ngài phán với 70 môn đồ về quyền của Ngài và môn đồ trên kẻ bị quỉ ám như là "sự sa ngã của Sa-tan" và
2) Ma-thi-ơ 12:25-30 khi có người cáo rằng Chúa nhờ Bê-ên-xê-bun trừ quỉ thì Ngài luận rằng: nếu quỉ Sa-tan trừ quỉ Sa-tan thì tự nó chia xé nhau, vậy nếu người đó thật không bị quỉ ám thì Ngài không có lý gì. Cuối cùng, Mác 5:10-14 chép các quỉ dữ ở miền Giê-ra-sê nhập vào bầy heo với kết quả, ấy là đủ chứng rằng Chúa và các sách Tin lành tỏ ra thật có thể bị quỉ ám.
Vậy, khi tra xét các câu kể trên phải công nhận thật có quỉ dữ, chúng phục ác thần là Sa-tan, và nhứt là trong đời Chúa và các Sứ đồ các quỉ đó được phép Ðức Chúa Trời để hoạt động một ảnh hưởng trực tiếp trên linh hồn và thân thể những người kia. Sự ám ảnh đó khác hẳn quyền cám dỗ thường mà Ðức Chúa Trời cho phép Sa-tan hành động. Ðiều đặc biệt về bị quỉ ám là người đó mất một phần hoặc cả trí khôn để bàn luận hoặc ý muốn để quyết định việc làm, lời nói, và hầu hết tư tưởng người đó phải chinh phục bởi quỉ dữ (Mác 1:24; 5:7; Công vụ các sứ đồ 19:14), đến nỗi dường như nhân cách người bị phá diệt, hoặc nếu không, thì người biết trong mình có hai ý muốn như hai chủ phấn đấu với nhau để chiếm phần thắng.