Xứ nầy ở phía tây bắc Tiểu-Á-tế-á, ruộng đất màu mỡ, sản nhiều trái nho, gỗ tốt, Năm 75 T.C., nó thuộc nước La-mã, bị đặt làm một tỉnh. Ðức Thánh Linh không cho phép Phao-lô và Si-la đến đó truyền đạo (Công vụ các sứ đồ 16:7). Sự trì hoãn không phải là sự chối lời cầu nguyện từ lòng tin mà ra: giờ Chúa làm, nơi Chúa làm, cách Chúa làm vẫn tốt hơn hết! Có lẽ Chúa đã biệt riêng xứ đó làm nơi Phi-e-rơ truyền đạo chăng? (I Phi-e-rơ 1:1) Năm 106, quan lại tỉnh đó bày tỏ về phẩm hạnh các tín đồ Ðấng Christ chịu hoạn nạn ở trong hạt mình. Năm 325 S.C., trong thành Nicaea và thành Chalcédoine thuộc xứ Bi-thi-ni, Hội Thánh có cuộc hội nghị lớn.
Ðầu thế kỷ thứ hai, nhà sử học Pline le Jeune, tổng đốc tỉnh Bi-thi-ni gởi thơ cho Trajan hoàng đế La-mã rằng:
"Tôi lập phương pháp xử những tín đồ của Christ như sau nầy: Tôi hỏi họ có phải là tín đồ của Christ chăng? Thưa rằng: Thật như lời, thì tôi cứ hỏi lần thứ hai, thứ ba nữa, và mỗi lần tôi ngăm đe hình phạt. Khi họ cứ một mực, thì tôi truyền đem xử tử, vì chắc buộc phải phạt vì lòng họ cứng cỏi, không chịu thay đổi. Song thật chẳng có cách nào ép những người tin Christ đó thờ lạy tà thần, lấy mùi thơm và rượu nài xin hình của bệ hạ, cứu giúp mình, và rủa sả Christ. Sự sai lầm của họ là, lúc rạng đông mỗi ngày, họ hay tụ họp và lần lượt nhau hát một bài cho Christ, dường như Christ là thần; và lấy lời thề bó buộc mình không làm việc ác nào, như ăn cắp, trộm cướp, tà dâm và bội hứa. Khi họ nhóm họp xong thì giải tán, và lại gặp nhau để dùng bữa, song ăn món thường thôi, không làm hại gì. Có nhiều người thuộc thượng, trung, hạ lưu, cũng có đờn ông, đờn bà, và sự dị đoan đó đã trãi qua chẳng những đến các thành; mà cũng đến các làng trong khắp xứ. Có một sự chắc chắn là những chùa miếu của chúng ta hầu vắng cả, những lễ nghi từ xưa bị bỏ, và ít có người mua những đồ cúng nữa".