Bố thí. Aumône.

        



      Có ba chỗ Cứu Chúa nói về chỗ bố thí: Ma-thi-ơ 6:1-4; Lu-ca 11:41; 12:33. Chúa cũng khen Xa-chê cứu giúp kẻ nghèo (Lu-ca 19:9), khen mụ góa nghèo bỏ tiền vào rương (Mác 12:43), khen Ma-ri lấy dầu thơm xức chơn Ngài (Giăng 12:3,7,8; Mác 14:7,8). Vả, chính Ðấng Christ và các Sứ đồ cũng bố thí (Giăng 12:6; 13:29): các phép lạ Ngài làm tức cũng thuộc về việc bố thí (Giăng 2:1-11; 10:32; Ma-thi-ơ 14:16; 15:32; Mác 6:37; 8:3; Lu-ca 9:13). Ngài thường dạy rằng:"Các ngươi đã được lãnh không, thì hãy cho không" (Ma-thi-ơ 10:8). Ngài phán cùng người trẻ tuổi giàu có: "Hãy đi bán hết gia tài mà bố thí cho kẻ nghèo nàn" (Ma-thi-ơ 19:21; Mác 10:21; Lu-ca 18:22). Ðối với kẻ thù nghịch cũng nên cứu giúp (Ma-thi-ơ 5:42-45; Lu-ca 6:33-36; 10:37). Chúa nói: "Hãy dùng của bất nghĩa mà kết bạn" (Lu-ca 16:9). Và: "Khi ngươi đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó..." (Lu-ca 14:13). Ðó đều luận về sự ích lợi của việc bố thí. Ai đem một chén nước lạnh cho một người trong bọn nhỏ nầy, chắc cũng được thưởng (Ma-thi-ơ 10:42). Vì ai bố thí cho một người rất nhỏ mọn trong anh em của Chúa tức là đã làm cho Chúa vậy (Ma-thi-ơ 25:40). Chúa phán: "Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh" (Công vụ các sứ đồ 20:35; Lu-ca 14:12). Nhưng theo thí dụ về người làm công trong vườn nho (Ma-thi-ơ 20:1-16), thì người ta nên chịu khó làm việc, chớ đừng chực của bố thí của kẻ khác, Phao-lô cũng nói giống ý đó trong II Tê-sa-lô-ni-ca 3:10. Nói tóm, hết thảy sự bố thí của chúng ta nên làm hiệp với ý trong Ma-thi-ơ 22:37-40, tức là yêu Ðức Chúa Trời, rồi đến yêu người như mình. Ðó là hai điều quan trọng hơn hết.
       Tiến sĩ Fausset viết về sự bố thí rằng: Trong Cựu Ước thấy người nghèo có phép thâu những mùa màng còn sót lúc gặt mùa hái nho và ô-li-ve (Lê vi ký 19:9,10; 23:22; Phục truyền luật lệ ký 15:11; 24:19; 26:2-13), và cách mỗi ba năm, thì một phần mười hoa lợi phải thuộc về người Lê-vi, kẻ khách lạ, con mồ côi, và bà góa (Gióp 31:17; 29:16; Nê-hê-mi 8:10; Châm Ngôn 10:2; 11:4; Ê-xơ-tê 9:22; Thi Thiên 41:1; 112:9). Sự ăn xin giữa dân Y-sơ-ra-ên chỉ thành ra một thói quen sau khi họ bị đày về. Trong sân biệt riêng cho người nữ tại đền thờ Giê-ru-sa-lem có 13 cái rương đựng tiền dâng. Trong mỗi thành có cử ba người thâu tiền để dùng về hai thứ bố thí: (1) Tiền quỹ trong rương mỗi ngày Sa-bát tại nhà hội là để bố thí cho dân nghèo trong thành, gọi là "Bố thí của rương". (2) Lương thực là tiền quỹ trong một cái chậu, gọi là "bố thí của chậu".
       Người Pha-ri-si hay bố thí nhiều, song làm một cách tỏ tường để người ta tôn kính mình (Ma-thi-ơ 6:1-3). Bố thí là bổn phận rất lớn (Lu-ca 14:13; Rô-ma 15:25-27; Ga-la-ti 2:10), nên làm mỗi ngày Chúa nhựt tùy sức mình (I Cô-rinh-tô 16:1-4; Công vụ các sứ đồ 11:29,30; 20:35). Giá cao quí của việc bố thí trước mặt Chúa không ở sự nhiều hay ít, song ở nơi lòng yêu thương, sự hy sinh và sức mình (Mác 12:42-44). Sự bố thí như vậy "lên thấu Ðức Chúa Trời và Ngài ghi nhớ lấy" (Công vụ các sứ đồ 9:36; 10:2,4). Bố thí là việc tình nguyện, chớ không phải bị ép tình (Công vụ các sứ đồ 5:4). Không nên bố thí cho người biếng nhác không chịu làm việc, song cho người có cần đến (Công vụ các sứ đồ 2:45; II Tê-sa-lô-ni-ca 3:10). Dường như Hội Thánh đầu tiên có lập hội đờn bà góa để làm phước (I Ti-mô-thê 5:9,10). Cớ thứ nhứt phong chức chấp sự là để lo việc bố thí (Công vụ các sứ đồ 6:1-6). Ðô-ca và Cọt-nây hay bố thí (Công vụ các sứ đồ 9:36; 10:2). Chúa lấy sự bố thí như vậy làm quí hơn sự kiêng ăn (Ê-sai 58:6,7). Chúa bảo tín đồ phải chịu khó để có thể cứu giúp người thiếu thốn (Ê-phê-sô 4:28). Dầu bố thí là việc nghĩa (xem Ða-ni-ên 4:27 -- "Hãy lấy sự công bình -- nguyên văn là bố thí -- mà chuộc tội lỗi"), song không hề khiến người nào được xưng công bình (Rô-ma 3:; 4:; 5:).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.