Các vua. Rois.

       

      Các vua như có nói trong Kinh Thánh chớ không tất phải là những người cầm nắm quyền lớn cả đâu, vì có khi chẳng qua là kẻ đứng đầu một làng, một tỉnh, hoặc một thành; và sánh với các vua như Ða-vít, Sa-lô-môn, có khác nhiều lắm. Chẳng thế, sao Giô-suê lại đánh giết những ba mươi mốt vua ở một mảnh đất Ca-na-an nhỏ mọn? Ấy còn chưa kể những vua trốn thoát không bị Giô-suê giết chết là khác (Giô-suê 12:9-24). Khi dân Y-sơ-ra-ên kiều ngụ trong xứ Ai-cập, họ chỉ lập trưởng lão để giúp việc cai trị thôi. Sau khi họ ra khỏi Ai-cập, Chúa mới lựa Môi-se và Giô-suê nối nhau coi quản dân chúng. Kịp khi vào đến xứ Ca-na-an, Ngài lại lập quan xét để cai trị. Dân Y-sơ-ra-ên là dân lựa chọn của Chúa, khác với dân thường; Chúa là Vua Cao cả, đặt luật pháp để cai trị họ (I Sa-mu-ên 12:).
       Ðến đời Sa-mu-ên, dân muốn lập riêng vua để cai trị, tỏ ra dấu hiệu sắp bội nghịch lìa bỏ Chúa (I Sa-mu-ên 8:8). Song cái ngôi vua của họ vẫn do Chúa lựa định. Vì ý Chúa lập vua chính thức, tức là thầy tế lễ thượng phẩm của Ngài được Ngài đội cho mão triều thiên, trao cho luật pháp và xức dầu thơm (Phục truyền luật lệ ký 17:15, 18-20; I Sa-mu-ên 10:1; 12:12-15; II Sa-mu-ên 1:14; I Các vua 1:39; II Các vua 9:1-6; 11:12; Thi Thiên 21:3). Nhưng vì mười chi phái Y-sơ-ra-ên vội bỏ giao ước Chúa lập nên, mới bị diệt vong sớm hơn (II Sử ký 13:4-12).
       Về danh sách các Vua. Xem bài Niên Hiệu phần thời kỳ Ngôi nước.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.