Kinh thánh nói chữ "chết" có ba ý:
1. Xác và hồn lìa nhau; đó là chết lần đầu (Sáng thế ký 25:10).
2. Lìa xa Chúa, phải chịu cơn giận công bình của Ngài; đó là chết lần thứ hai (I Giăng 3:14; Khải Huyền 2:11; 20:6).
3. Chịu hình phạt đời đời; đó là lần chết thứ ba.
Bởi A-đam phạm tội, nên con cháu đều có chết (Sáng thế ký 2:17; 3:19). Duy Ðấng Christ là mạng sống của kẻ tin Ngài (Rô-ma 5:12-21; I Cô-rinh-tô 15). Kinh thánh nói chết là "tắt" (Thi Thiên 104:29), "trở về đất" (Sáng thế ký 3:19; Truyền đạo 12:7). Linh hồn lìa xác thịt như "lột trần", như "lìa nhà tạm" (II Cô-rinh-tô 5:1-4; II Phi-e-rơ 1:13-14). Sự chết của tín đồ là lìa thế gian, về nhà Chúa, ngủ yên trong Ngài (Phi-líp 1:23; Ma-thi-ơ 26:24; Giăng 11:11; I Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-14). Người đời đều chết trong tội lỗi (Giăng 8:21, 24; Ê-phê-sô 2:1, 5; 5:14; Cô-lô-se 2:13; I Ti-mô-thê 5:6). Tín đồ đã coi sự chết giống như sự chết của Chúa, nên cũng diệt tội lỗi như chết vậy (Rô-ma 6:2-8; I Phi-e-rơ 2:24). Xét suốt Kinh Thánh, chỉ thấy có chữ sống đời đời chớ không có chữ chết đời đời. Nhưng ở Ða-ni-ên 12:2 nói "nhơ nhuốc đời đời", Ma-thi-ơ 7:13; 18:8;25:46 nói "hư mất đời đời", "hình phạt đời đời", và Khải Huyền 21:8 nói "sự chết thứ hai", đều có ý nghĩa là chết đời đời.