Cựu Ước bày tỏ về ý truyền đạo, như trong các sách tiên tri có nhiều chỗ nói về đạo và những sự Chúa hứa. Kịp khi Ðấng Christ truyền Tin Lành khắp thiên hạ, thì những lời trong Cựu Ước đều ứng nghiệm cả. Chúa Jêsus có phán: "Khốn thay cho thầy thông giáo và người Pha-ri-si đi khắp dưới nước trên bờ để khuyên một người vào đạo mình!" (Ma-thi-ơ 23:15). Người Do-thái thường coi khinh dân ngoại, thế mà còn muốn họ vào đạo mình như vậy thay, huống chi chính mình Chúa Jêsus há lại không mở rộng cái chí truyền đạo của mình ư ?
Khi mới ra truyền đạo, đọc lời sách Ê-sai, Chúa Jêsus liền bảo đó là ứng nghiệm vào mình Ngài (Ê-sai 61:1; Lu-ca 4:18-19). Ngài thường nói mình bị sai đến (Ma-thi-ơ 10:40; Giăng 6:44, 57). Giọng nói như vậy có đến mười lần ở trong ba sách Tin Lành, bốn mươi hai lần trong sách Giăng. Ngài kêu gọi môn đồ đi giảng đạo, tức là tôn chủ nghĩa truyền đạo, như Ngài phán cùng môn đồ rằng:"Hãy theo Ta, và Ta sẽ khiến các ngươi trở nên tay đánh lưới người" (Mác 1:17; Ma-thi-ơ 4:19). Ngài lựa mười hai người cho thường ở cùng Ngài và sai đi truyền đạo (Mác 3:14; 6:7; Ma-thi-ơ 10:5-7; Lu-ca 9:2). Ngài lại chọn bảy mươi môn đồ khác, sai đi từng đôi (Lu-ca 10:1-17). Ðó tức là công việc sửa soạn truyền rộng Tin Lành ra khắp thiên hạ.
Khi còn ở thế gian, Chúa Jêsus truyền đạo dường có giới hạn. Ngài có phán:"Ta chịu sai đến đây, chỉ vì các con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên đó thôi" (Ma-thi-ơ 15:24). "Trong các môn đồ Chúa có người muốn đến dân ngoại truyền đạo, song Ngài cho rằng thời kỳ chưa đến, nên không sai đi" (Ma-thi-ơ 10:5-6). Ngài phán cùng người đờn bà Sy-rô-phê-ni-xi rằng:"Hãy để con cái ăn no nê trước đã" (Mác 7:27). Như vậy, ta nên hiểu ngầm rằng để những ai không phải là con cái thì ăn no nê sau. Ðó là ý đạo Tin Lành từ gần rồi truyền rộng ra khắp muôn nước. Còn môn đồ thì trước phải học tập công việc truyền đạo.
Trong lời dạy dỗ của Chúa Jêsus có chứng cớ tỏ ra rằng đạo Tin Lành ắt truyền rộng, thì Ngài phán môn đồ là muối, và là sự sáng của thế gian (Ma-thi-ơ 5:13-14). Lại phán: có nhiều người từ đông phương và tây phương sẽ đến nước Thiên-đàng; kẻ rốt sẽ nên đầu, kẻ đầu sẽ là rốt (Ma-thi-ơ 8:11; Lu-ca 13:29-30). Vậy biết đạo Tin Lành chẳng những thuộc về Do-thái, mà lại thuộc cả muôn nước trong thế gian nữa. Chúa có phán về việc người đờn bà yêu mến Chúa, lấy dầu thơm xức đầu Ngài, rằng: "Khắp cả thế gian, hễ nơi nào Tin Lành nầy được giảng ra, thì cũng thuật lại việc người ấy đã làm để nhớ đến người" (Ma-thi-ơ 26:13).Ngài lại phán cùng môn đồ: "Vì cớ Ta mà các ngươi sẽ bị giải đến để làm chứng trước mặt các dân ngoại" (Ma-thi-ơ 10:18). Vả, Ngài đặt nhiều thí dụ để làm hình bóng về Tin Lành được truyền rộng, như thí dụ về cỏ lùng trong ruộng: "Ruộng, là thế gian" (Ma-thi-ơ 13:38); thí dụ về người trồng nho: "nước Ðức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, và cho một dân khác là dân sẽ có kết qủa của nước đó" (Ma-thi-ơ 21:43). Thí dụ về tiệc cưới: "Các ngươi hãy đi khắp ngã tư, hễ gặp người nào thì mời cả đến dự tiệc (Ma-thi-ơ 22:2-9; Lu-ca 14:15-17). Luận về việc phán xét: "Ngài sẽ chia người nầy với người khác ra, như kẻ chăn chiên chia chiên với dê ra" (Ma-thi-ơ 25:32). Luận về ngày sau rốt: "Tin Lành nầy về nước Ðức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân" (Ma-thi-ơ 24:14; 13:1-52). Những chứng dẫn trên đều lấy trong ba sách Tin Lành. Nay xét Giăng 10:16; 12:32, 46-48; 14:31; 16:8-11; 17:18, 21 thì thấy các môn đồ Chúa sớm đã biết rằng đạo Tin Lành tất truyền ra khắp thiên hạ. Song những lời căn dặn trọng yếu do Chúa truyền phán sau khi sống lại (Ma-thi-ơ 28:16-20; Mác 18:15; Lu-ca 24:46-48; Giăng 20:21; Công vụ các sứ đồ 1:8) có bốn ý :
1. Chúa có quyền cai trị muôn nước;
2. tất truyền Tin Lành ra khắp thiên hạ;
3. dạy người giữ theo mạng lịnh của Chúa;
4. Chúa ở cùng môn đồ cho đến tận thế.
Sau khi Chúa Jêsus lên trời, môn đồ thực hành chủ nghĩa truyền đạo từ gần rồi tiến đến xa: Bước thứ nhứt, ở Giê-ru-sa-lem (Công vụ các sứ đồ 1:1-6:7). Bước thứ hai, Hội-thánh truyền khắp nước Do-thái (Công vụ các sứ đồ 6:8-9:31). Bước thứ ba, truyền đến An-ti-ốt (Công vụ các sứ đồ 9:32-12:24). Bước thứ tư, truyền đến Tiểu-Á-tế-á, tức Phao-lô chuyến đầu đi truyền đạo ra dân ngoại (Công vụ các sứ đồ 12:25-16:5). Bước thứ năm, Phao-lô chuyến thứ hai đi truyền đạo, đến châu Âu (Công vụ các sứ đồ 19:21-28:30). Xem sách Công vụ các sứ đồ, thì trong các sứ đồ truyền đạo, chỉ có Phi-e-rơ và Phao-lô là nhiều hơn. Lại có những giáo hữu vô danh cũng đi truyền đạo (Công vụ các sứ đồ 11:20).