Chúc phước.

       


      I. Chúc phước cho người.
       Người Do-thái thường nói: "Mọi phước đều đến từ Chúa". Vậy nên, ngoài Chúa, không còn hướng được về ai mà chúc phước nữa. Thầy tế lễ chúc phước cho dân, ắt phải nói: "Cầu xin Ðức Giê-hô-va ban phước cho người v.v...". (Dân số ký 6:22-27). Ý nói thầy tế lễ không thể ban phước, thật chính Chúa mới có thể ban phước được. Người Hê-bơ-rơ có cái lệ thường: người làm cha thì chúc phước cho con em; người làm trưởng thượng thì chúc phước cho dân chúng (Sáng thế ký 9:26; 24:60; 27:7; 31:55; 48:9; 49:28; Phục truyền luật lệ ký 33; II Sa-mu-ên 6:18; Giô-suê 8:33; I Các vua 8:55). Chúa Jêsus có đặt tay trên các đứa trẻ mà chúc phước cho (Mác 10:16).
       II. Hướng về Chúa mà chúc phước là tỏ ý tạ ơn (Thi Thiên 103:1; 116:13), như mỗi bữa ăn không quên tạ ơn Chúa (I Sa-mu-ên 9:13; Phục truyền luật lệ ký 8:10; I Cô-rinh-tô 10:16). Chúa Jêsus làm cho năm ngàn người được ăn no nê, và trước khi Ngài cho bốn ngàn người ăn no nê, Ngài có tạ ơn (chúc phước) (Mác 6:41; 8:7). Trước và sau khi lập tiệc thánh Ngài cũng tạ ơn (Mác 14:22-23; Ma-thi-ơ 26:26). Vì đồ ăn do Chúa ban cho, nên phải tạ ơn Ngài.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.