I. Công bình của Chúa.-- Mọi việc Ngài làm đều công bình (Phục truyền luật lệ ký 32:4). Sự công bình là nền của ngôi Chúa (Thi Thiên 89:14; 97:2). Chúa theo công bình mà đoán xét người (Thi Thiên 9:4). Ngài ban phước cho người công bình (Thi Thiên 5:12), phạt kẻ gian ác (Xuất Ê-díp-tô ký 23:7). Song người công bình cũng có khi gặp hoạn nạn, kẻ gian ác cũng nhiều lúc hưởng yên vui: Thế không phải là Chúa không công bình. Vì sự báo ứng lành dữ không tỏ sự thưởng phạt ra ngay lúc bấy giờ đâu. Vì như mặt trời soi cả kẻ dữ lẫn kẻ lành, mưa trên cả kẻ công bình lẫn kẻ độc ác (Ma-thi-ơ 5:45). Nhưng đến cuối cùng báo ứng ắt tùy theo việc làm của từng người (Ma-thi-ơ 16:27; Lu-ca 12:45-48; Rô-ma 2:6,16; 6:23; II Cô-rinh-tô 5:10; Cô-lô-se 3:25). Vả, tín đồ chịu hoạn nạn, là việc có ích cho mình (Ma-thi-ơ 5:10; Rô-ma 8:18-36; Hê-bơ-rơ 12:11). Vì Ðức Chúa Trời dùng hoạn nạn để rèn luyện con, dân Ngài trở nên hạng người được phước (II Cô-rinh-tô 4:16,17; Hê-bơ-rơ 5:8). Duy hạng người gian ác thì phải biệt riêng, cuối cùng sẽ bị hư mất (Ma-thi-ơ 13:49).
II. Công bình của người.-- Hình ảnh người ta đã giống với Chúa thì sự công bình của người cũng nên giống với Ngài. Người trên nên cai trị dân theo sự công bình, lấy lòng nhơn lành đối với hết thảy mọi người, chớ nên phân biệt kẻ sang, người hèn, kẻ hơn người kém (Phục truyền luật lệ ký 1:16,17; II Sa-mu-ên 23:3; II Sử ký 19:1-10). Ðiều rất cần là phải hết lòng, hết sức yêu Chúa, yêu người như mình. Khi Chúa Jêsus còn ở thế gian, người Hy-lạp thường theo ý riêng mình mà đối đãi người ngoại bang và tôi tớ. Ngay như người Do-thái cũng coi khinh dân ngoại (Công vụ các sứ đồ 21:27-30). Họ ghen ghét người Sa-ma-ri (Lu-ca 9:53,54). Còn Chúa Jêsus thường dạy nên đối đãi với mọi người bằng sự công bình và tình yêu thương, chớ không nên phân biệt trên hay dưới, lớn hay nhỏ, tự chủ hay tôi tớ (Ma-thi-ơ 5:43-48; 28:19; Lu-ca 10:30-37; Giăng 3:16; 12:32). Cứ xem như vậy, thì Tân Ước luận về đạo công bình khác hẳn với thế tục giảng về sự công bình.