Công lao.

      


      Thần đạo học luận về công khác với và cao hơn luân lý học luận về công. Nay thử chia làm hai phần mà nói:
       I. Các sách Tin Lành luận về công.-- Người ta ở đời, ai nấy phải làm trọn bổn phận, đã đành như thế không gọi là không được. Bởi Chúa báo ứng lành dữ, nên cái ý về công mới nảy ra. Ðạo Chúa Jêsus cũng hằng nói Chúa báo đền công người làm lành, và hằng nói việc lành thì được lãnh thưởng (Ma-thi-ơ 6:1-4,6,16,18; 10:41,42; 20:1-7; 24:45; 25:14-28; Mác 9:41; Lu-ca 6:35; 10:7; Giăng 4:36). Lại nói nước thiên đàng hoặc sự sống đời đời đều là phần thưởng cho người làm lành (Coi thêm Ma-thi-ơ 6:20; 19:17; 25:31-44; Mác 10:29,30).
       Còn Chúa Jêsus luận về công thì không giống ý của người đời:
       1. Chúa Jêsus nói Ðức Chúa Trời là Cha "Ðược phần thưởng của Cha các ngươi" (Ma-thi-ơ 6:1,4,6,18). Con cái ở trước mặt Cha, dầu được thưởng cũng không gọi là công được.
        2. Chúa Jêsus nói phần thưởng của Ðức Chúa Trời là ơn riêng ban cho người ta, nên Ngài thường đặt thí dụ chủ với đầy tớ (Ma-thi-ơ 24:45-51; 25:14-30; Lu-ca 17:9). Ðầy tớ làm hết những việc chủ sai, đó chỉ là trọn bổn phận, chớ không gọi là công được. Còn như được thưởng: thế là ơn. Ngài đặt thí dụ nữa về người làm công trong vườn nho (Ma-thi-ơ 20:1-16): chủ sẽ trả tiền công phải cho, chớ không nhứt định rằng phải trả; thế lại cũng không gọi là công lao được.
       3. Chúa Jêsus luận về công: làm lành cốt ở trong lòng chớ không ở bề ngoài. Vì Chúa là Ðấng soi xét chỗ kín nhiệm. Người ta được vào thiên đàng là vì cớ sự công bình ở bề trong (Ma-thi-ơ 5:20-6:18). Tóm lại, kẻ làm con cái Ðức Chúa Trời biết kính mến Ngài thì là có công, ắt được Ðức Chúa Cha ban khen và thưởng cho nước thiên đàng (Ma-thi-ơ 25:34).
       II. Luận về công của Ðấng Christ.-- Về việc nầy, các sách Thần đạo trong Hội Thánh đã luận rất kỹ, nay chỉ theo Kinh Thánh mà nói sơ thôi:
       1. Công rất lớn của Ðấng Christ là Ngài bỏ mạng sống, vâng theo mạng lịnh của Ðức Chúa Cha cho đến chết (Rô-ma 5:19; Phi-líp 2:8; Hê-bơ-rơ 10:5-10). Ngài phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người (Mác 10:45), Phao-lô nói:"Anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi" (I Cô-rinh-tô 6:20). Ðó tức là ý bày tỏ công Ngài. Chúa phó chính mình Ngài cho Ðức Chúa Trời làm của lễ có mùi thơm (Ê-phê-sô 5:2). Thế tỏ ra rằng Ðức Chúa Trời coi giá cái chết của Chúa Jêsus cao quí là dường nào, nên Ngài yêu mến Ðấng Christ vì đã có công phó sự sống mình (Giăng 10:17).
       2. Ðấng Christ có công chẳng những vì đã phó mạng sống Ngài, song cũng vì làm trọn việc Cha đã giao cho (Giăng 17:4). Ðấng Christ tỏ danh Cha ra cho người (Giăng 17:6), truyền cho họ những lời Cha đã truyền cho (Giăng 17:8). Ngài lại muốn môn đồ hiệp làm một và được gìn giữ trong danh Cha (Giăng 17:11). Ngài lại vì họ tự làm nên thánh (Giăng 17:19). Vậy sự chết và sự sống của Chúa Jêsus đều là cái công chuộc tội người, khiến họ có thể giao thông với Ðức Chúa Cha, được hưởng ơn cứu rỗi (Giăng 1:14-18; Rô-ma 5:15; 8:35-39), được biết Chơn Thần độc nhứt tức là Ðấng có sự sống đời đời (Giăng 17:1-3).
       3. Ðấng Christ có công nhưng được thưởng gì? Việc Ðấng Christ làm tức là việc Ðức Chúa Trời làm. Ðấng Christ hạ mình làm đại biểu cho Cha. Cha lập Ngài làm của lễ chuộc tội khiến ai tin đến huyết Ngài thì được tha tội để tỏ sự công bình của Cha (Rô-ma 3:24-28). Ðức Chúa Trời thấy Ngài làm thành công, bèn cất Ngài lên rất cao, ban cho Ngài danh trên mọi danh (Phi-líp 2:9,10,11). Nói tóm, Ðức Chúa Jêsus, vì người đời, làm trọn cái công cứu chuộc, khiến người có thể nhờ Ngài mà được cứu. Bằng chẳng, người đời không có công gì của mình là đáng cậy để chuộc tội được.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.