Xét luật pháp Môi-se, có lẽ cho phép người ta ly dị vợ (Phục truyền luật lệ ký 24:1-4). Cắt nghĩa cái luật lệ đó, người Do-thái chia làm hai phái:
-- Một phái nói có điều kiện gì đó thì mới ly dị vợ được;
-- Một phái nói chỉ tội tà dâm mới ly dị được.
Người Pha-ri-si bèn đem vấn đề đó vào thử Chúa Jêsus. Chúa đáp cho họ bằng câu "Ðức Chúa Trời làm ra một người Nam và một người Nữ... Như thế vợ chồng chẳng phải là hai nữa, mà chỉ là một thịt. Vậy người ta không nên phân rẽ những kẻ mà Ðức Chúa Trời đã phối hiệp" (Mác 10:2-10; Ma-thi-ơ 19:3-6). Ðó để tỏ rằng luật pháp của Ðức Chúa Trời định còn sớm hơn, tốt hơn và đầy đủ hơn của Môi-se. Song sách Mác chép Chúa có phán: "Ai để vợ mình mà cưới vợ khác, thì phạm tội tà dâm" (Mác 10:11-12). Xét kỹ luật pháp Môi-se, vợ không có lý để bỏ chồng. Nay Chúa nói đờn bà bỏ chồng: thế là tỏ ra nam, nữ bình đẳng vậy. Sách Lu-ca chép Chúa phán: "Ai bỏ vợ mình mà cưới vợ khác thì phạm tội tà dâm, ai cưới đờn bà bị chồng để, thì cũng phạm tội tà dâm" (Lu-ca 16:18). Ý câu nầy cũng đồng ý với câu ở sách Mác. Còn Ma-thi-ơ thì chép khác hẳn; vì có thêm rằng: "Nếu ai để vợ mình không phải vì cớ ngoại tình..." (Ma-thi-ơ 19:9). Nay có tiến sĩ trong Hội Thánh nói rằng lời Ma-thi-ơ thêm vào đó là do ý riêng, chớ không phải ý của Ðấng Christ. Cứ như ý Ma-thi-ơ, vợ chồng lỡ phạm tội ngoại tình, thì thà để họ chia lìa nhau và có thể tùy ý tái giá thì hơn. Nào có biết ý Chúa cho rằng hai người chia lìa, về sau còn có khi hòa hiệp lại được; chớ nếu tái giá hay tái thú thì đời đời không hòa hảo được nữa. Nhưng Phao-lô nói: "Nếu kẻ không tin Chúa muốn phân rẽ thì cho phân rẽ: trong lúc đó, người anh em hay là người chị em chẳng phải cầm buộc gì. Ðức Chúa Trời đã gọi anh em ăn ở trong sự bình an" (I Cô-rinh-tô 7:15). Vì vậy Hội Thánh đời sau đại loại theo hết ý của Ma-thi-ơ. Song lời dạy của Chúa Jêsus là mực thước của môn đồ muôn đời. Có ý sâu xa gìn giữ cho gia đình! Kẻ làm môn đồ nên suy nghĩ thận trọng việc nầy, chớ đừng khinh thường!