Ðèn.

        


      Ðèn của người Do-thái xưa thường thường làm bằng đất nung. Họ chế ra nhiều kiểu đèn đẹp: hoặc cầm tay, hoặc để trên chơn đèn. Người ta cũng làm đèn bằng đồng nữa. Nhà giàu thì làm đèn bằng bạc. Dầu thắp đèn thường thường bằng các thứ dầu chế ở các loài thực vật ra; có khi cũng thắp cả mỡ và sáp. Trong Kinh Thánh hằng lấy ánh sáng đèn để hình dung việc làm của người lành hoặc của người dữ (Gióp 18:5-6; Châm Ngôn 13:9; 20:20; Giê-rê-mi 25:10). Ngọn đèn thường sáng chỉ về sự thạnh vượng lâu dài (II Sa-mu-ên 21:17; I Các vua 11:36; Thi Thiên 132:17). Còn cái đèn cầm đi đường thì cái bầu đèn lớn hơn; phải chứa sẵn dầu vào trong một thứ đồ riêng để đem theo (Ma-thi-ơ 25:3-4). Ðời xưa người đi đường cho đèn và đuốc là đồ cần yếu, vì cớ các nơi không có đèn thắp ngoài đường (Giăng 18:3). Trước kia người ta không hiểu ý nghĩa câu "Lời Chúa là ngọn đèn cho chơn tôi" (Thi Thiên 119:105). Vả, khi xem thấy trong nhà Bảo tàng có bảy cái đèn phía dưới có vòng, lại càng không hiểu cách đặt cái đèn đó ra sao, vì để không vững mà treo cũng không thuận. Nhưng sau, được xem bức tranh có vẽ hình người, dưới chơn có mang cái đèn: vòng đèn lồng vào ngón chơn cái, thân đèn để sát trên mu bàn chân, bấy giờ người ta mới biết cách dùng cái đèn cổ ấy và hiểu rõ nghĩa câu Kinh Thánh nói trên.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.