I. Tỉnh phía Bắc nước Do-thái. Ðời xưa, tên đó chỉ riêng về một miền đất nhỏ thôi, (I Các vua 9:11). Trong đời Chúa Jêsus, đất đó chia làm trên dưới: Ga-li-lê trên là đất miền núi; Ga-li-lê dưới là đồng bằng. Ðất đai màu mỡ, sản xuất nhiều đậu, lúa mạch, lúa đại mạch, trái cây, súc vật, cá mắm v.v.... Toàn xứ Ga-li-lê bao gồm phần đất của các chi phái Nép-ta-li, A-se, Y-sa-ca, và Ba-by-lôn. Xứ Ga-li-lê dưới có 404 thành.
Những thành mà Kinh Thánh thường nói là Na-xa-rét và Ca-bê-na-um (Mác 1:9; Ma-thi-ơ 4:13; Giăng 7:52). Còn Ga-li-lê của dân ngoại (Ê-sai 9:1; Ma-thi-ơ 4:15) thì chừng như ở vào xứ Ga-li-lê trên, giáp với Ty-rơ, Si-ri và Phê-ni-xi, v.v.... Nhơn dân xứ Ga-li-lê mạnh mẽ và siêng năng. Vì tiếng nói của họ khác với người Do-thái (Ma-thi-ơ 26:73). Và phần nhiều là người lai dân ngoại với dân Do-thái cho nên người Do-thái phía Nam thường coi khinh họ (Lu-ca 13:1; 23:6; Giăng 1:46; 7:52).
Chúa lớn lên ở Na-xa-rét, khi khởi hành chức vụ thì Ngài ở Ca-bê-na-um (Ma-thi-ơ 4:13; 9:1). Một sự đáng chú ý là ba quyển sách Tin lành: Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca chép rất nhiều về việc Chúa ở Ga-li-lê, song sách Tin lành thứ tư là Giăng thì chép nhiều về việc Chúa ở Giu-đê. 12 Sứ đồ là người Ga-li-lê vì là quê hương hay nơi ở của họ (Công vụ các sứ đồ 1:11). Những thí dụ Chúa phán phần nhiều nhờ những đặc sắc của xứ Ga-li-lê. Khi Giê-ru-sa-lem bị phá, 70 năm sau Chúa, Ga-li-lê trở nên nơi có nhiều trường học và có các giáo sư rất danh tiếng:
II. Ga-li-lê (Biển). Coi chữ biển Ga-li-lê.