Gai gốc. (Épine chardon) Thorn.

        


      Gai gốc ở xứ Pha-lê-tin có nhiều thứ lắm: chỗ nào nó cũng mọc thành bụi rậm, làm khó cho nhà nông (Sáng thế ký 3:18). Thứ gai gốc đó chỉ đáng dùng làm củi (Thi Thiên 58:9; Truyền đạo 7:6; Ê-sai 33:12) hoặc dùng làm hàng rào (Ô-sê 2:6; Châm Ngôn 15:19). Ðất mọc gai gốc là vẻ hoang vu (Ê-sai 5:6; 7:23; 32:13; 34:13; Ô-sê 9:6; 10:8). Gai gốc mọc lên rậm rạp là vườn, ruộng của kẻ ngu dốt, biếng nhác (Châm Ngôn 24:31). Còn như bụi gai cháy mà Môi-se thấy đó chừng là cây kim phượng. Người A-rạp ở xứ Pha-lê-tin thường cho cây đó và các cây khác là vật thánh (Xuất Ê-díp-tô ký 3:2-4; Phục truyền luật lệ ký 33:16; Mác 12:26; Lu-ca 20:37). Lùm gai như có nói trong Gióp 30:7 lại là một thứ riêng; bằng chẳng thì không thể có bóng che mát được. Khi Chúa Jêsus chịu đoán xét trước mặt Phi-lát, Ngài bị người ta đội cho cái mũ bằng gai (Ma-thi-ơ 27:29). Phao-lô dùng gai hoặc giằm chỉ bóng về những nỗi đau đớn thuộc về xác thịt như tật bịnh hay sự khó khăn làm cho người ta khó chịu để khiến cho họ biết khiêm nhường hạ mình (II Cô-rinh-tô 12:7).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.