Giày người Do-thái chỉ có một cái đế, trên có đai buộc. Mỗi khi vào nhà, họ tất cổi giày để ở ngoài, có đầy tớ trông coi (Lu-ca 7:38). Nếu vào nơi chí thánh thì phải cổi giày trước (Xuất Ê-díp-tô ký 3:5; Giô-suê 5:15). Cột dây lưng, mang giày: thế là sắp ra đi (Xuất Ê-díp-tô ký 12:11; Công vụ các sứ đồ 12:8). Xâu giày, cổi dây lưng cho người là việc hèn hạ, cũng là ý kính trọng, nên Giăng Báp Tít nói: "Ta không đáng xách giày Ngài" (Ma-thi-ơ 3:11; Mác 1:7). Người nghèo ra ngoài, thường đi chơn không, không mang giày; còn kẻ giàu, khi có tang, thì mới thế (II Sa-mu-ên 15:30; Ê-sai 20:2,3; Ê-xê-chi-ên 24:17,23). Lệ xưa mua bán ruộng đất, cổi giày để làm chứng cớ cho lời giao kết (Ru-tơ 4:7). Anh chết, nếu người em không chịu lấy chị dâu để sanh con làm kẻ kế tự cho anh thì người chị dâu liền lột giày và nhổ vào mặt người em để làm cho nhục (Phục truyền luật lệ ký 25:9. Coi thêm Thi Thiên 60:8; 108:9).