Giê-bu. Jébus (Một sân đập như sân đạp lúa).

       

      Tên xưa của thành Giê-ru-sa-lem (Các quan xét 19:10; I Sử ký 11:4). Tại sao biết? Vì năm 1.400 T.C., người ta thấy trên đá xây thành có khắc chữ Giê-ru-sa-lem. Người Giê-bu ở về phần đất núi (Dân số ký 13:29). Không rõ bắt đầu từ nơi nào, họ chiếm cứ thành nầy. Chỉ biết rằng, khi người Y-sơ-ra-ên vào xứ Ca-na-an thành nầy đã thuộc về người Giê-bu-sít rồi. Dân và vua thành nầy không bị người Giu-đa xua đuổi (Giô-suê 10:3; 15:63; Các quan xét 1:21; 19:11). Họ ở tại Giê-bu trước khi người Hê-bơ-rơ đến chiếm lấy thành (Sáng thế ký 10:16; 15:21; Xuất Ê-díp-tô ký 3:8; Dân số ký 13:29; Giô-suê 11:3). Giê-bu ở giữa khoảng hai chi phái Giu-đa và Bên-gia-min.
       Thành Giê-bu xây ở trên một chót núi, không phải là núi Mô-ri-a, song về phía Tây nam, sau gọi là thành Ða-vít, ngày nay gọi là núi Si-ôn. Núi đó phía Ðông cao độ 350 thước, Tây cao độ 150 thước, đều đứng sựng như vách; Phía Nam cao độ 500 thước, hơi phẳng khó trèo. Chỉ phía Bắc có đường đi lại được, nhưng mặt trước có hang sâu, muốn ra vào phải đi qua cầu. Trong thành có suối Ghi-hôn, dầu quân nghịch đánh vây trong mấy tháng cũng không lo cạn nước uống. Nó thật là một chỗ hào lũy rất hiểm trở thiên nhiên. Bởi vậy khi Ða-vít đến đó đánh, muốn chiếm lấy thành, người Giê-bu-sít chê cười là bọn đuôi què. Nhưng kết cuộc Ða-vít lấy được thành nầy, đặt tên mình cho nó (II Sa-mu-ên 5:6-9); không xua đuổi dân ở đó. Khi Ða-vít gặp dịch lệ, A-rau-na người Giê-bu-sít, dâng sân đạp lúa để xây bàn thờ (II Sa-mu-ên 24:18; I Sử ký 21:18).
       Về sau Sa-lô-môn bèn chọn chỗ đất đó để xây đền thờ (II Sử ký 3:1), cũng cắt người Giê-bu-sít làm phu hầu việc (I Các vua 9:20). Trong Xa-cha-ri 9:7 nói rằng: "người Éc-rôn sẽ như người Giê-bu-sít". Người Éc-rôn tức là người Phi-li-tin. Ý nói dân Phi-li-tin cũng phải hầu việc người Giu-đa như người Giê-bu-sít vậy. (Coi thêm I Các vua 9:21).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.