I. Một tiên tri, con trai Ha-na-ni, dự ngôn nghịch cùng Ba-ê-sa, vua nước Y-sơ-ra-ên, vì đã giết vua Na-đáp, con trai Giê-rô-bô-am, mà chọc giận Chúa (I Các vua 16:7; 15:27-29; 14:10-14). Dầu Ba-ê-sa làm ứng nghiệm lời Chúa đã cậy A-bi-gia nói, nhưng vì thật ra có lòng tham lam đổ máu đó, vậy đáng bị hình phạt (Ô-sê 1:4). Ba-ê-sa phạm tội của Giê-rô-bô-am tỏ ra sự hủy diệt nhà Giê-rô-bô-am, không phải bởi lòng sốt sắng đối với Chúa, 30 năm sau, Giê-hu quở trách Giô-sa-phát: "Vua há giúp đỡ kẻ hung ác và thương mến kẻ ghen ghét Ðức Giê-hô-va sao? Bởi cớ đó cơn giận của Chúa đến trên vua" (II Sử ký 19:2).
II. Con trai Giô-sa-phát, cháu Nim-si (I Các vua 19:16; II Các vua 9:2), lập đời vua thứ tư của nước Y-sơ-ra-ên. Năm 854 T.C., ông trước làm một người lính hầu cho vua A-háp (II Các vua 9:25). Khi chén của sự gian ác nhà A-háp đã đầy tràn rồi, vì giết các tôi tớ cùng tiên tri Chúa và lập sự thờ Ba-anh ngay trong nước Y-sơ-ra-ên, Chúa bảo Ê-li xức dầu cho Giê-hu làm vua Y-sơ-ra-ên (I Các vua 19:16,17). Dầu không có chép Ê-li làm vậy, song người thay Ê-li làm tiên tri, là Ê-li-sê sai một môn đồ đến Ra-mốt tại Ga-la-át mà xức dầu cho Giê-hu như Chúa có phán trước, và bảo phải báo thù nhà A-háp về huyết của các tiên tri và các tôi tớ của Chúa (II Các vua 9:7). Khi Giê-hu đi ra, người ta hỏi: "Kẻ điên nầy đến kiếm anh mà chi?" (9:11 so Giê-rê-mi 29:26; Giăng 10:20; Công vụ các sứ đồ 26:24), thì Giê-hu bị ép phải nói thật. "Ai nấy đều lật đật lấy quần áo mình, trải xuống dưới chơn người trên các nấc thang... thổi kèn, và tung hô lên rằng: "Giê-hu làm vua" (II Các vua 9:12,13 so Ma-thi-ơ 21:7-9).
Mấy lời của tiên tri có đủ để cảm động bổn tánh hung hăng, nóng nảy và dục vọng của Giê-hu (II Các vua 9:; 10:). Vậy Giê-hu không cầu nguyện, không nhờ Chúa dắt dẫn và không đề phòng, liền cùng với quan tướng Bích-ca và một đạo quân đi 45 cây số qua sông Giô-đanh để đến Gít-rê-ên là nơi có vua Giô-ram. Hai lần, Giô-ram sai lính kỵ đến hỏi Giê-hu rằng: "Bình yên chăng?" Song Giê-hu bảo: "Hãy lui ra sau ta". Cuối cùng, Giô-ram, vua Y-sơ-ra-ên và A-cha-xia, vua Giu-đa đều lên xe đón Giê-hu hỏi rằng: "Bình yên chăng"? Song Giê-hu đáp rằng: "Chi! Hễ sự gian dâm, sự tà thuật của Giê-sa-bên mẹ vua, còn nhiều thể ấy thì bình yên sao đặng?" (So Phục truyền luật lệ ký 18:10). Giô-ram trở tay, chạy trốn, nhưng Giê-hu bắn tên trúng thấu ngang trái tim Giô-ram và bảo Mích-ca liệng xác trong đồng ruộng của Na-bốt, người Gít-rê-ên (so I Các vua 21:13-19). Khi A-cha-xia chạy trốn cũng bị đánh tử thương và chết tại Mê-ghi-đô (II Sử ký 22:8,9; II Các vua 9:27).
Sau Giê-hu đến Gít-rê-ên bảo hai ba hoạn quan của hoàng hậu góa Giê-sa-bên ném nàng từ trên cửa sổ xuống đất, và huyết vọt lên tường, rồi cho ngựa giày đạp nàng. Khi các tôi tớ đi ra đặng chôn nàng, chỉ còn thấy cái sọ, hai chơn và lòng bàn tay thôi, vì đã bị chó ăn hết. Ấy để ứng nghiệm lời trong I Các vua 21:23. Rồi đến những người giữ 70 con A-háp, cắt đầu những con trai của chủ mình, đoạn chất những thủ cấp làm hai đống, mỗi đống ở một bên cửa thành Sa-ma-ri. Sau đó, Giê-hu giết luôn các quan đại thần, các bạn thiết hữu, và những thầy cả của người, cùng với 42 người em của vua A-cha-xia. Khi đã vào Sa-ma-ri rồi, Giê-hu giết sạch hết thảy những người còn sót lại của nhà A-háp. Việc kết luận của Giê-hu là lừa các thầy cả Ba-anh, đến làm lễ ở trong miếu Ba-anh, làm bộ cũng thờ nhưng giết họ hết. Vì đã vâng lời Chúa, nên Chúa thương, Chúa hứa sẽ cho con trai Giê-hu ngồi ở ngôi Y-sơ-ra-ên cho đến đời thứ tư (II Các vua 10:29,31). Song chính mình ông không lo bước theo luật pháp Chúa và không bỏ sự thờ hình tượng bò vàng tại Bê-tên và tại Ðan.
Dầu Giê-hu khoe khoang mình sốt sắng cho Chúa (II Các vua 10:17). Song ấy chỉ vì mình mà thôi. Khi việc Chúa hiệp với lòng dục vọng của mình, thì Giê-hu hay nóng nảy làm, nhưng nếu Giê-hu thật sốt sắng cho Chúa thì đã bỏ bò vàng. Sự gấp rút của ông không bởi lòng tin Chúa thật (Ê-sai 28:16); sự sốt sắng về đạo Chúa chỉ là ngọn lửa của xác thịt nên chóng tàn (Ma-thi-ơ 25:8). Khi lẽ cốt yếu về đạo Chúa đòi phải tự bỏ mình, thì Giê-hu lại chọn sự khen ngợi của người hơn là của Chúa (II Các vua 10:31; Giăng 12:43). Ðạo Chúa chỉ là một phương pháp để được lợi riêng (I Ti-mô-thê 6:5). Dầu Giê-hu có tánh nghiêm nhặt, hung dữ, nóng nảy và hay làm bộ, song chẳng hề được biết hết lòng hầu việc Chúa, là việc rất tốt đẹp và không biết sự đổ huyết để bề ngoài vâng lời Chúa, nhưng bề trong vì cớ riêng mình chỉ đổ huyết đó trên mình mà thôi (Ô-sê 1:4).
Vua Xa-cha-ri là cháu bốn đời từ Giê-hu, sau khi trị vì được sáu tháng, bị Sa-lum giết đi (II Các vua 15:8,12). Giê-hu nộp thuế cho vua A-si-ri để làm vững ngôi mà Chúa ban cho, cũng làm chứng ông chỉ tin một nửa thôi, và lợi dụng mọi sự về đạo Chúa để được lợi riêng. Giê-hu lên ngôi độ 842 T.C. và trị vì được 28 năm. Chừng năm 821 T.C. vì cớ cao tuổi và mệt nhọc, Giô-a-cha con trai Giê-hu, cùng trị vì với cha mình. Song sự thay đổi đó không ngăn trở đời trị vì của ông khỏi tai hại, vì cớ Ha-xa-ên, vua Sy-ri, hà hiếp dân Y-sơ-ra-ên (II Các vua 10:32), và giảm bớt địa phận Y-sơ-ra-ên. Giê-hu qua đời được chôn ở xứ Sa-ma-ri.
III. Dòng dõi Giu-đa (I Sử ký 2:38).
IV. Dòng dõi Si-mê-ôn (I Sử ký 4:35).
V. Dòng dõi vua Ða-vít (I Sử ký 12:3).