Hế-rốt. Hérodiens (Ðảng).

        



      Một đảng người Giu-đa ủng hộ nhà Hê-rốt, ấy vì tưởng như thế sẽ thoát khỏi quyền cai trị của người ngoại bang mà mình rất gớm ghiếc; cũng vì tưởng như thế là sự rất tốt để giữ bổn đạo thuần túy khỏi lẫn lộn với ảnh hưởng văn minh người ngoại bang. Vậy, có khi đảng nầy sốt sắng đến nỗi dường như coi Hê-rốt Lớn và các Hê-rốt kế vị là Ðấng Mê-si. Song đối với dân Giu-đa, các Hế-rốt đó giống như Antiochus Épiphane là Antichrist của Cựu Ước (Ða-ni-ên 8:; 11:), ấy vì dọn đường cho Antichrist Tân Ước. Các vua đó đem văn minh Hy-lạp: như là triết lý, trò hát, v.v... và những sự thờ hình tượng lẫn lộn với sự thờ phượng của đạo Do-thái. Dầu có khi nhà Hê-rốt bất trung với Chúa như thế, song đảng đó cứ ủng hộ nhà Hê-rốt vì lầm tưởng bởi chính trị có cần. Vậy, về phần chính sách đối với đạo Do-thái, đảng Hê-rốt hiệp với phe Pha-ri-si; về phần theo đạo Do-thái cách sơ sài và lối làm hiệp với phe Sa-đu-sê. Ấy cũng cắt nghĩa "men" của đảng Hê-rốt là gì (Mác 8:15).
       Bởi đó dễ hiểu tại sao phe Pha-ri-si hiệp với đảng Hê-rốt lập mưu để giết Chúa Jêsus (Mác 3:6). Chúa đến lập nước thuộc linh, ấy trái với lễ nghi bề ngoài của phe Pha-ri-si và trái với chính trị của đảng Hê-rốt. Khi Chúa gần làm trọn chức vụ, hai phe đảng đó cứ lập mưu để bắt và nộp Ngài trong tay quan tổng đốc (Ma-thi-ơ 22:15-16; Mác 12:13; Lu-ca 20:20). Họ lấy lời dua nịnh nói Ngài "không tư vị ai" mà thử Ngài: "Có nên nộp thuế cho Sê-sa không?" Họ lập ý nếu Chúa đáp "không" thì nộp Ngài cho chánh phủ La-mã; nếu đáp "phải", thì xui dân sự nghịch cùng Ngài vì trái với luật pháp (Phục truyền luật lệ ký 17:15). Song Ngài biết ý xấu của họ, hỏi vì cớ thử Ngài. Chúa bảo hãy đưa cho Ngài xem đồng tiền nộp thuế. Vì họ công nhận đồng tiền đó có hình và hiệu nên thuộc về Sê-sa, thì tỏ thật phục Sê-sa trị vì, nên "hãy trả cho Sê-sa vật gì của Sê-sa, và trả cho Ðức Chúa Trời vật gì của Ðức Chúa Trời". Vì người được dựng nên như hình Chúa nên thuộc về Chúa (Sáng thế ký 1:27; 9:6; Công vụ các sứ đồ 17:29; Lu-ca 15:8-9). Vì dân Giu-đa không thật dâng mình cho Chúa nên lúc đó ở dưới quyền Sê-sa. Giáo phụ Claudius viết: "Câu họ hỏi đó giống như người phạm tội tà dâm hỏi: "tôi có nên chịu hình phạt vì tội mình không?" (II Sử ký 13:8; Giê-rê-mi 27:4-18).
       Dân Do-thái phải vâng phục Sê-sa như thế cũng tỏ ra một lẽ đạo quan hệ về người phải vâng phục Ðức Chúa Trời là Ðấng ban phát mọi quyền (Rô-ma 13:1; I Phi-e-rơ 2:13-14; Giăng 19:11). Lời đáp của Chúa không phân rẽ, nhưng hiệp một hai bổn phận về tôn giáo và chính trị của tín đồ Ðấng Christ. Dầu vậy, về sau, khi Chúa đứng trước mặt Phi-lát, hạng người trái nghịch đó dám kiện Ngài rằng: "Chúng tôi đã thấy người nầy xui dân ta làm loạn, cấm nộp thuế cho Sê-sa, và xưng mình là Ðấng Christ là Vua (Lu-ca 23:2).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.