Trước khi chưa có đền thờ thì có bàn thờ dựng cho Ðức Giê-hô-va. Dầu Áp-ra-ham xây dựng mấy bàn thờ tại mấy nơi (Sáng-thế Ký 12:6,7,8), nhưng coi Ðức Chúa Trời là Ðấng độc nhất là "Ðấng đoán xét toàn thế gian" (Sáng-thế Ký 18:25), chớ không riêng cho một dân tộc nào.
Bước thứ nhứt về sự làm nơi ngự cho Ðức Chúa Trời là khi Môi-se không những chỉ "xây một bàn thờ nơi chơn núi Si-na-i", song cũng "dựng mười hai cây trụ" chỉ về mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên (Xuất Ê-díp-tô Ký 24:4). Dầu chưa có mạng lịnh chép và chưa biệt riêng chức việc của thầy tế lễ, nhưng các của lễ thì đã có "các kẻ trai trẻ của dân Y-sơ-ra-ên đi dâng" (24:5). Bởi đó, được tỏ ra có cần một nơi riêng để thờ Ngài. Mãi về sau, lúc còn ở Si-na-i, khi dân sự phạm tội thờ bò con vàng, có chép "Môi-se mới lấy Trại đem dựng ra xa ngoài trại quân, gọi là Hội mạc (Xuất Ê-díp-tô Ký 33:7). "Trại" nầy chưa thật là Ðền tạm, chỉ dùng tạm thời thôi. Hòm giao ước chưa làm, chức việc thầy tế lễ chưa cử, Trại "ở ngoài trại quân", chỉ có Giô-suê là kẻ giúp việc (Xuất Ê-díp-tô Ký 33:11). Lập bàn thờ và Trại như thế, ấy để giúp dân sự về sự thờ Ðức Chúa Trời, vì chưa thấu hiểu Chúa là một Ðấng vô hình, vô tượng: "chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên" (Công-vụ các Sứ-đồ 17:24). Vậy, Trại chỉ là một nơi khải thị, là nơi dân sự gặp Chúa (Xuất Ê-díp-tô Ký 33:7, 9-11). Cũng như có chép trong Dân-số Ký 11:16-30; 12:4,15; 14:10.
Nên chú ý: về hội mạc, trụ mây có Chúa ngự chỉ giáng xuống trước cửa hội mạc khi Môi-se đến cầu hỏi Chúa; song về Ðền tạm, trụ mây có Chúa ngự vẫn ở trên và vinh quang Ngài đầy dẫy Ðền tạm, mà Môi-se không thể vào (Xuất Ê-díp-tô Ký 40:34,35,38).