Ðức Chúa Trời coi điều cốt yếu về công việc giết người là một tội đáng xử tử vì phạm đến ảnh tượng của Ngài trong người; vậy, dầu một con vật gây nên tội đó cũng bị hình phạt (Sáng thế ký 9:5-6; xem Giăng 8:44; I Giăng 3:12, 15).
Luật pháp của người Hê-bơ-rơ phân biệt giữa tội ngộ phạm và cố phạm hay một tội giết người hợp lẽ (Dân số ký 35:16), song về tiếng dùng trong luật pháp không có phân biệt. Giết người vẫn bị xử tử (Lê-vi ký 24:17; so Sáng thế ký 9:6). Dầu kẻ sát nhơn chạy trốn đến một thành ẩn náu và hơn nữa tới nơi bàn thờ của Ðức Giê-hô-va, thì cũng phải đem xử tử (Xuất Ê-díp-tô ký 21:12, 14; Lê-vi ký 24:17, 21; Dân số ký 35:16, 18, 21, 31). Sách Mishna nói rằng định giết một người, song tai biến đổ nhằm người khác, cũng phải xử tử, song không có chép trong luật pháp. Cũng không nói đến tội giết con, giết cha, bỏ thuốc độc; song ý luật pháp về các tội đó thì rất rõ (Xuất Ê-díp-tô ký 21:15-17; I Ti-mô-thê 1:9; Ma-thi-ơ 15:4). Không có chép sự hình phạt về tội thử tự tử (so I Sa-mu-ên 31:4; I Các vua 16:18; Ma-thi-ơ 27:5). Song Josèphe nói tự tử đối với người Giu-đa cũng là một tội (xem Xuất Ê-díp-tô ký 21:23). Một con vật có tật phải bị cầm một chỗ, và nếu báng ai chết, con vật đó phải phạt chết và người chủ cũng bị kể là người sát nhơn (Xuất Ê-díp-tô ký 21:29-31). Kẻ hành hình theo danh từ của luật pháp là "kẻ báo thù huyết", song tòa án người Lê-vi phải định tội trước. Ðể binh vực hay định tội kẻ bị cáo phải có ít nhứt hai người làm chứng (Dân số ký 35:30; Phục truyền luật lệ ký 17:6-12; 19:12-17). Trong đời các vua Giu-đa, bổn phận hình phạt kẻ sát nhơn dường như các vua đó phải lo đến, và chính vua cũng có quyền tha thứ (II Sa-mu-ên 13:39; 14:7, 11; I Các vua 2:34). Theo luật, giết kẻ trộm trong ban đêm đang hành động thì vô tội, song không có phép giết nếu mặt trời đã mọc (Xuất Ê-díp-tô ký 22:2-3).
Tội giết người là kết quả sự ma quỉ xui giục, là Sa-tan,"kẻ giết người" (giết linh hồn A-đam và Ê-va và thân thể A-bên) từ lúc ban đầu (Giăng 8:44). Ghét anh em mình cũng phạm tội giết người (Giăng 3:12, 15). Nếu mộ tôi mọi bị đánh đòn hay vì sự hình phạt khác mà chết, thì các quan án phải lên án chủ nhơn, nếu kẻ tôi mọi cứ sống một hai ngày sau khi bị đánh rồi mới chết, thì kể người chủ không có ý giết tôi mọi, và mất tôi mọi cũng đủ sự hình phạt rồi (Xuất Ê-díp-tô ký 21:12, 20, 21).