Hồi xưa, trong đời Cựu Ước hễ dân tranh giành nhau thì có tù trưởng bộ lạc đứng lên phân xử. Môi-se ở đồng vắng, vì việc kiện tụng nhiều quá, nên lập các vị trưởng lão để giúp đỡ các việc xử án (Xuất Ê-díp-tô ký 18:25-26). Sau khi vào xứ Ca-na-an, người Y-sơ-ra-ên lập riêng tòa án để xử kiện tuy vậy người xét hỏi vẫn là các trưởng lão. Ai muốn chống án có thể kêu lên vua. Bấy giờ luật pháp và tôn giáo hiệp một, nên thầy tế lễ rất am hiểu luật pháp vì luật pháp có quan hệ đến việc kiện cáo lắm.
Tân Ước chép về thầy dạy luật cũng ngang với thầy thông giáo. Họ chỉ nghiên cứu về luật pháp chớ không dự đến các việc kiện cáo. Cứu Chúa lên núi, dạy mọi người rằng: "Khi ngươi đi đường với kẻ nghịch mình, phải lập tức hòa với họ". Thế là Ngài dạy người ta chớ sanh sự kiện cáo (Ma-thi-ơ 5:25). Chúa dạy môn đồ rằng: "Nếu anh em ngươi phạm tội cùng ngươi, thì hãy trách người khi chỉ có ngươi với một mình người. Ví bằng không nghe, hãy mời một hai người đi với ngươi. Nếu người không chịu nghe các người đó, thì hãy kiện cáo cùng Hội Thánh" (Ma-thi-ơ 18:15-17). Ðại ý Ngài dạy quyết không nên đem việc anh em mà cầu xin đoán xét nơi quan lại ngoài tôn giáo. Có 1 người xin Chúa xử cho việc chia của; song Ngài từ chối mà rằng: "Ai đặt ta làm quan xử kiện hay là chia của cho các ngươi?" (Lu-ca 12:14). Phao-lô khuyên các giáo hữu không nên kiện nhau, nhất là không nên kiện nhau ở trước mặt người ngoại, thà rằng chịu sự trái lẽ và đành sự gian lận còn hơn (I Cô-rinh-tô 6:1-8). Chúa phán: "Phước cho những kẻ làm cho người hòa thuận" (Ma-thi-ơ 5:9). Ðó là Ngài dạy người ta nên hòa thuận nhau, dẹp sự kiện cáo.
Trong Khải Huyền 12:10 "Kẻ kiện cáo" đó chỉ về ma quỉ, song dân Chúa có một Ðấng cầu thay ở nơi Chúa Cha, là Chúa Jêsus Christ (I Giăng 2:1).