I. Là con trai của Bê-tu-ên, cháu của Na-cô (Sáng thế ký 29:5), anh của Rê-bê-ca (Sáng thế ký 24:29), cha của Lê-a và Ra-chên (Sáng thế ký 29:16), ông gia và cậu của Gia-cốp. La-ban mới gặp Gia-cốp, tiếp đãi rất tử tế, có lẽ là vì Gia-cốp biếu quà rất quí (Sáng thế ký 24:31); nhưng về sau tỏ mình là người tư kỷ tham lam. La-ban thường lấy mưu chước quỉ quyệt đối đãi con rể là Gia-cốp. Thấy Gia-cốp thạnh vượng, La-ban đem lòng ghen ghét (Sáng thế ký 31:1-7). Kịp khi Gia-cốp trốn về, La-ban đuổi theo đến núi Ga-la-át. Trong cơn chiêm bao La-ban được Chúa răn dạy, bèn lấy đá dựng cây trụ lập ước với Gia-cốp mà trở về (Sáng thế ký 32:22-54). Xem việc làm của La-ban, dường như ông là người biết sợ Chúa (Sáng thế ký 24:50; 30:27; 31:53). Còn con gái ông, là Ra-chên, có lấy các pho tượng tà thần của cha (Sáng thế ký 31:19, 34), thế thì biết nàng chưa thoát khỏi sự thờ hình tượng.
Tánh La-ban là người giả hình, tham lam, thường lập mưu giảo quyệt, nhưng Chúa cai trị để sửa dạy Gia-cốp là người vốn tánh xác thịt cũng như thế, trừ sự giả hình. Vì Gia-cốp khôn khéo, lại được Chúa can thiệp đến, nên thắng hơn La-ban. Từ đó, Y-sơ-ra-ên tuyệt giao với họ hàng tại Cha-ran. Ấy thật hiệp ý Chúa định, vì sự thờ hình tượng và tánh quỉ quyệt của thế gian chỉ cám dỗ Y-sơ-ra-ên mà thôi.
II. Tên đất (Phục truyền luật lệ ký 1:1). Song không biết rõ là nơi nào. Có lẽ là đất Líp-na mà người Y-sơ-ra-ên đóng trại thì phải hơn (Dân số ký 33:21).