I. Con vua Sau-lơ, do nàng Rít-ba, con gái của A-gia, sanh ra (II Sa-mu-ên 21:8). Người cùng anh là Át-mô-ni và năm con của Mi-canh (con Sau-lơ) đều bị Ða-vít bắt giao cho dân Ga-ba-ôn; chúng treo họ trên núi tại trước mặt Ðức Giê-hô-va, để khỏi ách cơ cẩn trong ba năm liên tiếp (so Dân số ký 25:4). Song Rít-ba canh giữ các thây đó, rồi sau Ða-vít chôn trong mộ của Kích.
II. Cháu của Sau-lơ, con trai Giô-na-than (II Sa-mu-ên 4:4), cũng gọi là Mê-ri-Ba-anh trong I Sử ký 8:34-35, người lên năm tuổi trước khi cha và ông bị giết. Có một người vú nuôi người, chắc mẹ đã chết rồi. Khi nghe tin khủng khiếp tại Gít-rê-ên, và người Phi-li-tin tràn đến, người vú sợ hãi, chạy trốn cách vội vàng, nên đã làm Mê-phi-bô-sết ngã từ trên vai mình, từ đó, hoàng tử nhỏ đó què hai chơn. Ðời sống Mê-phi-bô-sết là một chuỗi tai họa, thất vọng và lo sợ. Vậy, trong mọi lời nói người tỏ ra lòng mệt mỏi, tan vỡ và ngã chí. Vú nuôi bồng người đến Lô-đê-ba, giữa những núi Ga-la-át, tại đó người được nuôi khôn lớn trong nhà Ma-ki, con trai Am-mi-ên (II Sa-mu-ên 9:4). Chắc người đã cưới vợ và có một con trai đặt tên là Mi-ca khi người trở về lúc Ða-vít đòi người đến.
Khi Ða-vít đã sắp đặt mọi việc mình xong và chinh phục những kẻ thù nghịch, thì vua hỏi đến nhà Sau-lơ, xem còn ai sống sót để có thể vì cớ Giô-na-than làm ơn cho (II Sa-mu-ên 9:1). Có một tôi đòi của nhà Sau-lơ, tên là Xíp-ba (câu 2), là người đã trở nên giàu thịnh, tự mình làm chủ 20 tôi tớ và có 15 con trai. Bởi Xíp-ba, Ða-vít hay tin về Mê-phi-bô-sết, và vua sai tìm kiếm người. Mê-phi-bô-sết có lòng khiêm tốn vì có một tâm thần đau thương. Ða-vít giao trả lại đất (trước thuộc về Sau-lơ) cho Mê-phi-bô-sết và đặt Xíp-ba là quản lý mọi tài sản đó. Mê-phi-bô-sết hằng ngày được mời ăn chung bàn với vua (II Sa-mu-ên 9:11-13). Trải qua 17 năm, dường như Mê-phi-bô-sết ở tại Giê-ru-sa-lem.
Sau có cuộc phản loạn của Áp-sa-lôm, Ða-vít định chạy trốn, và bối rối về việc làm của con trai mình. Lúc chạy trốn gặp phải hồi tuyệt vọng và cần, thì may quá gặp Xíp-ba với lương thực, đồ uống và mọi cách để đi. Lẽ tự nhiên, vua hỏi đến chủ người và Xíp-ba dùng lời phản bội nói rằng Mê-phi-bô-sết ở lại sau, vì có hi vọng lấy lại được nước của ông mình là Sau-lơ (II Sa-mu-ên 16:1-4). Ða-vít vội tin điều đó và ban cho Xíp-ba mọi của cải của Mê-phi-bô-sết. Mãi về sau, Mê-phi-bô-sết mới có dịp gặp Ða-vít và kể chuyện mình cho vua nghe. Người gặp Ða-vít trở về lúc dẹp xong loạn Áp-sa-lôm. Người không rửa chơn, chải râu và giặc áo mình từ lúc vua ra đi để tỏ lòng trung tín (II Sa-mu-ên 19:24). Khi Ða-vít lo sợ và hỏi, thì người thuật lại rằng đã bị đầy tớ lừa dối, chính mình muốn đi với Ða-vít và xin một con lừa để cỡi, song Xíp-ba đã bỏ người và cáo gian trước mặt vua. Song người không phân trần gì nữa, vì coi Ða-vít như "thiên sứ của Ðức Chúa Trời", mọi điều Ða-vít định là tốt; (II Sa-mu-ên 9:26-27). Ấy là lời thưa của một hoàng tử què hai chơn, đau thương và khiêm cung, con của một dòng vua sung sướng kiêu hãnh. Ða-vít phân xử và chia của cải giữa Mê-phi-bô-sết và Xíp-ba, song người bằng lòng cho Xíp-ba lấy cả, miễn là Ða-vít còn giữ tình bằng hữu (câu 29-30). Ða-vít chịu lời giải nghĩa của Mê-phi-bô-sết, và khi nhà Sau-lơ cần phải làm của lễ chuộc tội để tránh ách cơ cẩn thì Mê-phi-bô-sết được ngoại trừ, còn các con cái khác của Sau-lơ bị chết treo (II Sa-mu-ên 21:).
Mê-phi-bô-sết là hình bóng về người vốn là con vua, là người đã mất quyền bởi sự sa ngã như Mê-phi-bô-sết đã mất bởi sự chết của Sau-lơ và Giô-na-than tại Ghinh-bô-a. Người không mang danh Mê-ri-Ba-anh (nghĩa kẻ chống nghịch Ba-anh) vì phần thứ hai của tên thường gọi là "bô sết" có nghĩa hơi xấu hổ. Người bị loại ra khỏi xã hội như Mê-phi-bô-sết ở Lê-đê-ba; có thể bị giết bằng thanh gươm công bình như các con khác của Sau-lơ (II Sa-mu-ên 21:). Người mắc nguyên tội, như Mê-phi-bô-sết bị què cả hai chơn từ buổi thơ ấu; được mời ngồi tại bàn bởi Cứu Chúa sau khi Ngài đã hủy diệt các quyền thế (Ma-thi-ơ 8:11; Khải Huyền 19:7, 9), như Mê-phi-bô-sết bởi Ða-vít sau khi đã chinh phục mọi kẻ thù nghịch vì cớ giao ước giữa Ða-vít và Giô-na-than (Giê-rê-mi 31:3; I Sa-mu-ên 20:15, 42). Mới ra mắt Chúa, người hay sợ (Lu-ca 5:8), song Chúa yên ủi tội nhơn đó (Ê-sai 43:1; Khải Huyền 2:7), như Ða-vít trả lại Mê-phi-bô-sết mọi cơ nghiệp vốn có.