Một ngày đường. Une journée de marche.

        


      Là lời ước chừng, chớ không phải đường lối đi đúng một ngày thì tới. Các nước xưa như nước Do-thái thường tính đường đi xa gần theo thời gian người đi mà suy ra số dặm, nên nói là một ngày đường (Sáng thế ký 33:16; Dân số ký 11:31; I Các vua 19:4; Giô-suê 3:4; Lu-ca 2:44). Song đường lối có bằng phẳng và gập ghình khác nhau, nên thì giờ đi cũng có mau, chậm không đều. Cứ tính trung bình, thì người Do-thái trong một ngày đi được độ 5 cây số mỗi giờ; nếu ngày đi 8 giờ thì được độ 40 cây số. Trong Kinh Thánh lại có chỗ nói ba ngày đường (Sáng thế ký 30:36; Xuất Ê-díp-tô ký 3:18; Dân số ký 10:33), bảy ngày đường (Sáng thế ký 31:23).
       Trong Công vụ các sứ đồ 1:12 nói núi Ô-li-ve cách Giê-ru-sa-lem một quảng đường ước đi một ngày Sa bát. Theo luật pháp, Sa bát là ngày yên nghỉ (Xuất Ê-díp-tô ký 16:27-30), nên các thầy Rabbins giáo hội Do-thái tin rằng trong ngày Sa bát không nên đi xa hơn 2.000 cu-đê (độ một cây số) từ nhà mình. Họ tính số đó vì là quảng đường giữa Y-sơ-ra-ên và hòm giao ước trong đồng vắng phải đi lên thờ phượng Chúa (so Giô-ên 3:4). Ðể thêm đường đi có khi họ lấy thành coi như là nơi ở, vậy tính đường từ vách thành đó. Trong đời Ðấng Christ đường từ Giê-ru-sa-lem đến núi Ô-li-ve là năm hay sáu stadia, tức là độ một cây số. Vậy, ấy hiệp với ý các thầy Rabbins.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.