Là ngôi cao sang của Vua, hoặc thầy tế lễ (I Sa-mu-ên 1:9), hoặc quan-xét (Thi Thiên 122:5), hoặc quan trưởng đạo binh (Giê-rê-mi 1:15). Dùng một ghế trong xứ người ta thường ngồi xổm, hoặc ngồi nghiêng mình được coi là có danh vọng (II Các vua 4:10; Châm Ngôn 9:14). Ngai thường để trên một bệ và dưới một ghế trường kỷ (so Khải Huyền 4:3 thấy cái mống dáng như lục bửu thạch bao chung quanh ngôi cũng vậy). Vua Sa-lô-môn dùng ngà voi làm ngôi báu và nạm bằng vàng ròng; đó thật là một cái ngai mà nước khác không có (I Các vua 10:18-20). Trong Ê-sai 66:1, Chúa phán rằng: "Trời là ngai". Vua Ða-vít nói: "Ngôi Chúa còn mãi đời nọ qua đời kia". "Sự công bình và sự ngay thẳng làm nền của ngôi Ngài" (Thi Thiên 45:6; 97:2). Ðấng Christ đời đời ngồi trên ngai báu cầm quyền Vua (Thi Thiên 9:7; 110:1; Hê-bơ-rơ 1:8). Tín đồ cũng có thể dự phần vinh hiển với Ðấng Christ (Lu-ca 22:30; Khải Huyền 3:21; 4:4; 5:10). Chúa Jêsus phán: "Ðừng chỉ trời mà thề, vì là ngôi của Ðức Chúa Trời" (Ma-thi-ơ 5:34; 23:22). Sa-tan thường giả làm ngôi mình giống như của Chúa (Khải Huyền 2:13). Muốn chỉ về quyền vua rõ ràng, Kinh Thánh thường thêm với "ngôi" chữ "nước" (I Các vua 1:46; Phục truyền luật lệ ký 17:18; II Sa-mu-ên 7:16). Ngôi là hình bóng về quyền phép và phẩm vị lớn lao (Sáng thế ký 41:40), còn ngồi trên ngôi tức là cai trị (Phục truyền luật lệ ký 17:18; I Các vua 16:11).