(Công vụ các sứ đồ 18:3; 19:25; Khải Huyền 18:22). Bài nầy chỉ nói vắn tắt về những nghề chép trong Kinh Thánh.
1. Sự sửa soạn khí cụ bằng sắt dùng trong chiến trận, hoặc nghề nông, hoặc trong nhà, chắc là một công nghệ từ đời thái cổ, cùng với sắt có nghề làm đồ đồng hoặc đúng hơn đồng bóng láng chế thiếc nói đến cùng một khúc Kinh Thánh như có trước Nước lụt (Sáng thế ký 4:22). Trong sự dựng Ðền tạm, đồng bóng láng, không phải sắt, được dùng đến, dầu lối dùng sắt, lúc bấy giờ người Do-thái rất quen biết, cả về cách dùng riêng lẫn cách học của người Ai-cập. Còn những người Ca-na-an trong xứ Pha-lê-tin và Sy-ri hiểu đầy đủ lối dùng làm chiến cụ và đồ dùng trong nhà (Xuất Ê-díp-tô ký 20:25; 25:3; 27:19; Dân số ký 35:16; Phục truyền luật lệ ký 3:11; 4:20; 8:9; Giô-suê 8:31; 17:16,18).
Sau khi người Do-thái kiều ngụ trong Ca-na-an , thợ rèn được công nhận là một nghề riêng biệt (I Sa-mu-ên 13:19). Công việc thợ rèn và kết quả có nói trong Kinh Thánh (II Sa-mu-ên 12:31; I Các vua 6:7; II Sử ký 26:14; Ê-sai 44:12; 54:16).Người thợ vàng hoặc thợ bạc đã thấy ở giữa vòng người Hê-bơ-rơ và những dân tộc lân cận từ hồi rất sớm. Như nói về đồ trang sức của Áp-ra-ham gởi cho Rê-bê-ca (Sáng thế ký 24:22, 53; 35:4; 38:18; Phục truyền luật lệ ký 7:25). Dầu người Hê-bơ-rơ khéo đến bậc nào cũng cần phải học người Ai-cập nhiều, và "lò nung sắt" của họ, cả về công nghệ kim khí lẫn nghệ thuật nạm và đánh bóng những viên ngọc quý. Trong các đài kỷ niệm Ai-cập, có nhiều phương pháp của nghề kim hoàn. Sau khi đã chiếm xứ Ca-na-an, có nhiều lần chép những kim khí đúc và làm thành đồ dùng, kể cả cách hàn mà người Ai-cập đã biết từ lâu; song người Phê-ni-xi dường như rất tinh xảo hơn người Do-thái trong các nghề, nhất là trong đời Sa-lô-môn (Các quan xét 8:24,27; 17:4; I Các vua 7:13,45,46; Ê-sai 41:7).
2. Nghề làm thợ mộc thỉnh thoảng nói đến trong Kinh Thánh (Sáng thế ký 6:14; Xuất Ê-díp-tô ký 37:; Ê-sai 44:13). Trong lâu đài Ða-vít xây cất cho mình, dùng nhiều thợ Phê-ni-xi mà vua Hi-ram sai đến (II Sa-mu-ên 5:11; I Sử ký 14:1); có lẽ Sa-lô-môn cũng dùng trong công việc mình (I Các vua 5:6). Song khi tu bổ Ðền thờ trong đời Giô-ách, vua Giu-đa, và khi xây lại đời Xô-rô-ba-bên, thì không nói đến những thợ ngoại bang, dầu đời Xô-rô-ba-bên nói rõ, gỗ mang từ Gióp-bê đến Si-đôn bởi đường thủy (II Các vua 12:11; II Sử ký 24:12; E-xơ-ra 3:7). Theo Ê-sai 41:7; 44:13 thì những thợ mộc Do-thái cũng khéo đẽo gỗ. Trong Tân Ước, thợ mộc là nghề của Giô-sép, chồng Ma-ri, nữ đồng trinh, và người ta cũng nói Chúa Jêsus làm nghề đó như để quở trách (Mác 6:3; Ma-thi-ơ 13:55).
3. Thợ nề, Ða-vít và Sa-lô-môn dùng phần chính là người Phê-ni-xi (I Các vua 5:18; Ê-xê-chi-ên 27:9). Những hòn đá lớn dùng xây Ðền thờ Sa-lô-môn, theo Josèphe viết, thì đúng khít nhau đến nỗi không dùng vôi hồ, song nền đá thì dùng chì để làm dính chặt. Người ta dùng vôi hồ xây các nhà thường, có khi dùng nhựa chai thế cho, như ở Ba-by-lôn (Sáng thế ký 11:3). Ðá vôi, đất sét, và rơm mà người phương Ðông thường dùng làm vôi hồ cần phải trộn rất cẩn thận để chống với trời ẩm ướt. Tường "trét vôi chưa sùi bọt lên". Trong Ê-xê-chi-ên 13:10 có lẽ là thứ tường bằng bùn, hoặc đất sét không có vôi có thể sụp đổ khi mưa. Theo Chúa Jêsus trong Ma-thi-ơ 23:27, đời đó hay quét vôi các mồ mả. Những nhà đã tẩy uế vì cớ người phung, theo Luật pháp phải trét lại. (Lê-vi ký 14:40-45).
4. Giống nghề thợ mộc là nghề đóng tàu bè dùng để đánh cá trên hồ Ghê-nê-xa-rết (Ma-thi-ơ 8:23; 9:1; Giăng 21:3,9). Sa-lô-môn tại Ê-xi-ôn Ghê-be đóng tàu để thông thương, có người Phê-ni-xi làm thủy thủ, là điều đời sau Giô-sa-phát cố sức làm không được (I Các vua 8:26,27; 22:48; II Sử ký 20:36,37).
5. Nghề hòa hương dùng trong sự thờ phượng, và đời sau trong các lễ tang vua, tỏ ra có biết nghề "y dược", dường như đã lập một hội hoặc một nghiệp đoàn (Xuất Ê-díp-tô ký 30:25,35; Nê-hê-mi 3:8; II Sử ký 16:14; Truyền đạo 7:1; 10:1).
6. Nghề kéo chỉ và dệt vải làm lông chiên và vải gai mịn dùng từ đời thái cổ, như ngày nay người đờn bà Bédouins còn dùng. Một tài nội trợ của người nữ tài đức là hai nghề nầy (Xuất Ê-díp-tô ký 35:25,26; Lê-vi ký 19:19; Phục truyền luật lệ ký 22:11; II Các vua 23:7; Ê-xê-chi-ên 16:16; Châm Ngôn 31:13,24). Khung dệt vải với cây trục (I Sa-mu-ên 17:7), con sẻ (Các quan xét 16:14), và thoi dệt cửi (Gióp 7:6), có lẽ sau dùng trong đời Ða-vít (I Sa-mu-ên 17:7). Cũng có nghề thêu lấy sợi kim tuyến và chỉ bạc mà dệt xen vào vải, có khi thành hình hoặc khảm trong khuôn vàng các bích ngọc (Xuất Ê-díp-tô ký 26:1; 28:4; 39:6-13).
7. Ngoài những nghề đó có nghề nhuộm cùng nghề soạn vải trong xứ Pha-lê-tin, và nghề thuộc da (Giô-suê 2:15-18; II Các vua 1:8; Ma-thi-ơ 3:4; Công vụ các sứ đồ 9:43). Trong sách Mishna có chép thợ đóng giày, hớt tóc, và thợ may. Ê-xê-chi-ên 5:1; Lê-vi ký 14:8; Dân số ký 6:5 nói đến thợ và nghề hớt tóc, và Mishna cũng nói đến nghề điêu khắc, nghề làm kính và đồ dùng thủy tinh, nghề thợ sơn và nghề kim hoàn. Nghề may trại có nói đến trong Công vụ các sứ đồ 18:3, và nhiều lần chép về thợ gốm.
8. Nghề làm bánh (Giê-rê-mi 37:21; Ô-sê 7:4), và dân cư trong trũng Tyropoeon (Giê-ru-sa-lem) có danh tiếng nghề làm mỡ sữa . Nghề đồ tể, không phải người Do-thái, nói đến trong I Cô-rinh-tô 10:25.