Bổn tánh người ta vẫn có điều nhơn lành tự nhiên. Ðiều nhơn lành của môn đồ Ðấng Christ là bởi Ðức Thánh Linh mà sanh ra, và bởi gương sáng của Ðấng Christ dạy dỗ, khuyên lơn, thúc giục, khiến cho thực hành được. Xét bốn sách Tin lành , thấy Cứu Chúa ở đâu cũng tỏ ra lòng nhơn. Lời dạy dỗ quí báu trên núi lấy điều nhơn làm cốt yếu. Sách tin lành Giăng chép lời dạy dỗ sau rốt của Chúa hệt như thể cách dựng nên điều nhơn. Ngài lấy nhơn từ đối đãi kẻ bạc và kẻ dữ (Lu-ca 6:35). Con của Ðức Chúa Cha đối với kẻ thù nghịch cũng yêu thương (Ma-thi-ơ 5:44,45). Chúa phán: "Hễ điều chi mà các ngươi muốn người ta làm cho mình, thì cũng hãy làm điều đó cho họ" (Ma-thi-ơ 7:12). Ðó tức là cái lượng nhơn lành. Người sanh ra vốn có lòng nhơn từ (Ma-thi-ơ 5:46; 7:11; Lu-ca 6:33; 11:13). Ai nghe nói chủ vườn nho sẽ diệt những kẻ trồng nho thì cũng nói rằng "Ðức Chúa Trời nào nỡ vậy?" (Lu-ca 16:). Ðó tức là lòng nhơn của chúng ta. Ðấng Christ thương xót mọi người (Ma-thi-ơ 8:2; Ma-thi-ơ 14:14; Lu-ca 4:40), có phán cùng 12 môn đồ rằng: "Các ngươi được lãnh không thì hãy cho không" (Ma-thi-ơ 10:9). Thiên sứ cũng thương xót người tội (Lu-ca 15:7,10). Vậy, biết chữ "nhơn" của đạo Ðấng Christ khác với chữ "nhơn" trong ngũ thường đạo Nho.