Núi. Montagne.

         


      Ðất Do-thái có nhiều núi, song ít núi cao lớn lắm. Người ta hoặc nhờ núi làm đồn lũy phòng thủ (Các quan xét 6:2; I Sa-mu-ên 13:5); làm nơi ẩn náu (Ma-thi-ơ 24:16), hoặc mượn núi làm ranh giới chia bờ cõi (Dân số ký 34:7). Lại hoặc dùng núi làm nơi nhóm họp mọi người mà diễn giảng (Phục truyền luật lệ ký 27:11). Có điều cốt yếu hơn hết là lấy chóp núi làm chỗ thờ phượng Ðức Chúa Trời (Sáng thế ký 22:2, 31:54; Giô-suê 8:30).
       Thi nhơn hay dùng núi làm thí dụ: "Núi lớn" ví với việc khó (Xa-cha-ri 4:7; Ma-thi-ơ 21:21; Mác 11:23). "Các núi lay chuyển" thí dụ về cơn giận của Ðức Chúa Trời (Thi Thiên 18:7; Ha-ba-cúc 3:10). "Các núi tan chảy như sáp" là chỉ Ðức Chúa Trời trừ bỏ mọi sự hiểm trở (Thi Thiên 97:5). "Núi cao lâu dài" chỉ tỏ sự công bình của Ðức Chúa Trời (Thi Thiên 36:6), hoặc chỉ về sự nhân từ Ngài chẳng dời khỏi Người (Ê-sai 54:10), hoặc thí dụ về sự hộ vệ của Ngài (Thi Thiên 125:1,2), hoặc thí dụ về nước của Ðấng Mê-si (Ê-sai 2:2, 11:9; Ða-ni-ên 2:35).
       Núi cũng chỉ bóng cõi đời đời (Sáng thế ký 49:26; Phục truyền luật lệ ký 33:15; Gióp 15:7; Ha-ba-cúc 3:6). Núi rất mạnh mẽ và vững vàng, song cũng là công cuộc tạo thành bởi Ðức Chúa Trời tỏ quyền phép Ngài (Thi Thiên 18:7; 97:5; Ê-sai 40:12; 41:15; 54:10; Giê-rê-mi 4:24; Na-hum 1:15; Ha-ba-cúc 3:6). Si-ôn là núi của Chúa (Thi Thiên 2:6; 135:21; Ê-sai 8:18; Giô-ên 3:21; Mi-chê 4:2).
       Tiến sĩ Scofield chú thích về núi:
       Ê-sai 2:2.-- Trong Kinh Thánh núi có nghĩa bóng là một nước (Ða-ni-ên 2:35; Khải Huyền 13:1 với Khải Huyền 17:9-11).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.