I. Trong II Sử ký 6:10-12 và I Sử ký 13:13,14 chép là một người Phi-lê-tin ở Gát, tôi tớ của Ða-vít, đã tiếp rước Hòm giao ước của Ðức Giê-hô-va trong nhà mình, khi Ða-vít thỉnh hòm đó từ Ki-ri-át Giê-a-rim đến Giê-ru-sa-lem. Vì cớ sự chết thình lình của U-xa. Ða-vít không chịu rước hòm giao ước về kinh thành và để lại tại nhà Ô-bết Ê-đôm ba tháng; "Ðức Giê-hô-va ban phước cho Ô-bết Ê-đôm và cả nhà người " (II Sa-mu-ên 6:11). Sau đó, Ða-vít thấy thế vui mừng, thì thỉnh Hòm giao ước từ nhà người về Giê-ru-sa-lem. Khi Hòm Chúa đem đến một tai họa, thì mọi người đều vui mừng vì cớ được giải thoát; song khi hòm đó đem lại phước hạnh, thì người ta muốn có. Người nào muốn tiếp nhận một hòm giao ước bị bắt bớ, bị dời đổi và bị bài trừ, người đó thật là Ô-bết Ê-đôm.
Theo I Sử ký 13:14, tại đó hòm giao ước để trong một "nhà" riêng. Có lẽ Ô-bết Ê-đôm là người "hát xướng" trong I Sử ký 15:16-21, câu 24 nói là "người giữ cửa". Theo I Sử ký 26:4-8 là người giữ cửa, con cháu Cô-rê, và thăm giữ kho lương phạn nhằm nhà người (câu 15), còn I Sử ký 15:5,38 là người hầu việc ở trước hòm giao ước của Ðức Chúa Trời. Người nào được Chúa ban phước, người nào tiếp Hòm Chúa trong nhà, trong lòng mình, ấy là người xứng đáng nhứt được hầu việc trong nơi thánh và bởi chức vụ mở cửa nước thiên-đàng.
Ô-bết Ê-đôm là một bức tranh minh chứng về người ngoại bang giúp đỡ tôn giáo Hê-bơ?-rơ , nhắc đến Si-môn, người Sy-ren, đã vác thập tự cho Chúa Jêsus (Ma-thi-ơ 27:32; Mác 15:21). Người chép sách sử ký tự nhiên chỉ nghĩ rằng người Lê-vi mới làm được công việc đó nên mới cho là một với người Lê-vi (I Sử ký 15:25).
II. Con trai của Giê-đu-thun (I Sử ký 16:38), người Lê-vi, con cháu Mê-ra-ri, dường như khác với người đã nói trên. Người Lê-vi nầy thuộc anh em dòng thứ là kẻ canh giữ cửa trước hòm giao ước (I Sử ký 15:18,24), được cử để dùng "đờn cầm đánh theo giọng Sê-mi-nít dẫn tiếng hát" (I Sử ký 15:21; 16:5).