Những người Ðông phương tự trang sức mình bằng những đồ trang sức quí giá mà theo khiếu của người Tây phương là quá đáng. Người Hê-bơ-rơ, Ai-cập, Ma-đi-an, Sy-ri, cả nam lẫn nữ, đều ưa đeo đồ trang sức (Sáng thế ký 24:22; Xuất Ê-díp-tô ký 3:22; 11:2; 32:2; Dân số ký 31:50). Những đờn bà đeo hạt và ngọc, cùng những đồ bằng vàng, bạc, đồng (Nhã Ca 1:10,11; I Ti-mô-thê 2:9); bông tai, khoen đeo mũi, dây chuyền, gương đồng, vòng cánh tay, vòng cổ tay, nhẫn ngón tay, nhẫn mắt cá (Sáng thế ký 24:22,47; 35:4; Xuất Ê-díp-tô ký 35:22; Dân số ký 31:50; Ê-sai 3:18-23). Người đủ các hạng, trừ những kẻ nghèo nhứt, đeo nhẫn có dấu ấn (Sáng thế ký 38:18), vừa ích lợi cho sự buôn bán, vừa làm đồ trang sức. Họ cũng không kể vòng cánh tay như thuộc về phái phụ nữ. Sau-lơ, giống các vua A-sy-ri, cũng đeo vòng quanh cánh tay hoặc cổ tay (II Sa-mu-ên 1:10). Toàn quốc dân Ích-ma-ên có thói tục đờn ông cũng đeo bông tai (Các quan xét 8:25,26), và có khi người nam giữa vòng dân Hê-bơ-rơ cũng vậy (Xuất Ê-díp-tô ký 32:2). Ðờn ông thuộc hạng quí phái hay đeo một dây chuyền vàng làm dấu về chức vụ (Sáng thế ký 41:42; Ða-ni-ên 5:29). Lúc tang chế, người Y-sơ-ra-ên dẹp đồ trang sức đi (Xuất Ê-díp-tô ký 33:4-6).
Song tín đồ nên nhớ: "Chớ tìm kiếm sự trang sức bề ngoài...; nhưng hãy tìm kiếm sự trang sức bề trong, giấu ở trong lòng, tức là sự tinh sạch, v.v." (I Phi-e-rơ 3:4).