Lời nói làm xấu danh hoặc lời nói gian ác khác nghịch cùng Ðức Chúa Trời (Thi Thiên 74:10-18; Ê-sai 52:5; Khải Huyền 16:9,11,21). Theo Luật pháp Môi-se, tội phạm thượng bị xử ném đá (Lê-vi ký 24:16). Hoàng hậu Giê-sa-bên truyền hai người cáo gian Na-bốt đã phạm thượng (I Các vua 21:10-13). Người ta cũng cáo gian Ê-tiên (Công vụ các sứ đồ 6:11) và Chúa ta (Ma-thi-ơ 9:3; 26:65,66; Giăng 10:36). Sau-lơ bắt tín đồ phải nói phạm thượng (Công vụ các sứ đồ 26:11), và trong I Ti-mô-thê 1:13 so Gia-cơ 2:7 xưng mình "vốn là người phạm thượng."
"Lời phạm thượng đến Ðức Thánh Linh thì sẽ chẳng được tha đâu" (Ma-thi-ơ 12:31,32; Mác 3:28,29; Lu-ca 12:10). Trong Ma-thi-ơ và Mác, vì người Pha-ri-si phạm thượng vì nói Chúa Jêsus Christ nhờ Bê-ên-xê-bun mà trừ quỉ và Lu-ca dường như quan thiệp tội đó với sự chối Ðấng Christ. Vấn đề khó giải quyết nầy thường cắt nghĩa như sau đây: "Vì cố ý chọn tối tăm hơn sự sáng nên hắn phản đối cực điểm ảnh hưởng của Ðức Thánh Linh khiến ăn năn, và bởi đó sự tha thứ không thể thực hiện được." Hê-bơ-rơ 6:4-6 và trong Giăng 5:16 chép về "tội đến nỗi chết" cũng có nghĩa như thế.