Sa-ra là em của Áp-ra-ham cùng cha khác mẹ.
Ðích-ca, chị em của Minh-ca và Lót, con gái của Ha-ran. Như Na-cô cưới cháu gái mình là Minh-ca, cũng vậy Áp-ra-ham (11:27), em út trong cả ba, cưới cháu gái mình là Sa-ra "con gái," tức là "cháu gái" của cha chớ không phải của mẹ, có lẽ Áp-ra-ham không lớn hơn 10 tuổi (Sáng thế ký 11:29; 20:12).
Sa-rai, "công chúa của tôi," là tên nàng cho đến Sáng thế ký 17:15 thì Ðức Chúa Trời đổi tên đó. Nàng từ đó là công chúa không những của Áp-ra-ham và dòng dõi người, song của hết thảy chi họ trong thế gian. Sa-ra là một gương của đức tin, dầu nàng sai lầm khi khuyến khích lời xưng của Áp-ra-ham rằng mình là em người (nàng rất có sắc đẹp, 12:13, v.v. 20:5,13); còn sai lầm hơn nữa vì gợi ý xác thịt cho Áp-ra-ham lấy hầu là A-ga để được con, khi Ðức Chúa Trời hoãn lại dòng dõi hứa cho bởi chính Sa-ra (16:1-3); cả trong sự ngược đãi A-ga, khi có kết quả báo trả bước sai của Sa-ra bởi chính đồ dùng của tội lỗi nàng (16:5,6; Giê-rê-mi 2:19; Châm Ngôn 1:31); cả khi cười không tin lời Ðức Chúa Trời hứa rằng nàng sẽ sanh con trong lúc già yếu (Sáng thế ký 18:), quên rằng "chẳng có sự gì là khó quá cho Ðức Giê-hô-va" (Xem Giê-rê-mi 32:17; Lu-ca 1:37), kế đến khi chối rằng mình không cười vì sợ; song đức tin cuối cùng đã đắc thắng (Sáng thế ký 21:).
Ðức Giê-hô-va đến viếng Sa-ra, theo như lời nàng đã phán, và làm cho nàng "như lời Ngài đã nói." Sa-ra nói rằng "Ðức Chúa Trời đã làm cho tôi một việc vui cười, hết thảy ai hay được sẽ vui cười về sự của tôi," tức là cũng vui cười như Áp-ra-ham cười (17:17), không phải bởi vô tín, như trong 18:12-15. Vì Chúa thúc giục, Sa-ra thấy đứa con của A-ga "nhạo cười" Y-sác con của lời hứa, trong bữa tiệc ăn mừng Y-sác thôi bú (xem ý nghĩa thuộc linh trong Ga-la-ti 4:22-31), thì nói với Áp-ra-ham: "Hãy đuổi con đòi với con đi," v.v. Hê-bơ-rơ 11:11 chép: "Cũng bởi đức tin mà Sa-ra dẫu có tuổi còn có sức sanh con cái được vì người tin rằng Ðấng hứa cho mình điều đó là thành tín." Dầu trước nghi ngờ, giống như cái bình yếu, khi nàng thôi nghi ngờ thì đức tin đã thắng quá sự cảm biết. "Như Sa-ra vâng phục Áp-ra-ham, gọi người là chúa mình," thì làm gương về một tâm thần mềm mại và yên tịnh cho hết thảy các người làm vợ (I Phi-e-rơ 3:6; Sáng thế ký 18:12). Sự thật của truyện thánh nầy tỏ ra vì trung tín thuật lại lỗi của Sa-ra cũng như đức tin nàng. Tình yêu thương mẹ của nàng đã cảm phục Y-sác đến nỗi chỉ có Rê-be-ca mơi làm cho "Y-sác được giải phiền khi mẹ mình qua đời" (Sáng thế ký 24:67).
Sa-ra hưởng thọ 127 tuổi khi chết tại Hếp-rôn, 28 năm trước Áp-ra-ham, và được chôn trong hang đá Mặc-bê-la, mua của Hếp-rôn, người Hê-tít.
Hiện nay, người ta chỉ rằng "hài cốt" của bà được đặt đối ngang với Áp-ra-ham, có hài cốt của Y-sác và Rê-be-ca một bên, còn của Gia-cốp và Lê-a một bên.
Tiến sĩ Scofield chú thích về Sa-ra như sau nầy:
Sáng thế ký 21:3.-- Sa-ra, hình bóng về ơn điển, "người nữ tự chủ" và về "Giê-ru-sa-lem ở trên cao." Xem Giê-rê-mi 10:1; Ga-la-ti 4:22-31.