Người Y-sơ-ra-ên chia tắm rửa có hai ý:
1. Tắm rửa theo lệ luật (Lê-vi ký 14:8; 15:; 17:15; Dân số ký 19:8,19). Các thầy tế lễ trước khi vào nơi thánh, hay dâng của lễ, thì phải rửa chơn tay (Xuất Ê-díp-tô ký 30:19-21). Thầy tế lễ thượng phẩm trong ngày đại lễ chuộc tội phải tắm rửa trước khi làm mỗi công việc để chuộc tội (Lê-vi ký 16:4,24), và lúc người lãnh chức tế lễ (8:6).
2. Tắm rửa theo ý mình. Công chúa Pha-ra-ôn tắm mình dưới sông Ni-lơ (Xuất Ê-díp-tô ký 2:5), và xem II Sa-mu-ên 11:2 về Bát-sê-ba. Xưa người Ai-cập, Hê-bơ-rơ và Sy-ri thường rửa bụi khỏi chơn khi vào nhà (Sáng thế ký 18:4; 19:2; 24:32; 43:24; Giăng 13:10). Phần nhiều người ta dùng hỏa tiêu và diêm cường (Giê-rê-mi 2:22). Người giàu muốn cho đẹp đẽ thường tắm rửa trong sữa (Nhã Ca 5:12). Vua A-háp chết trận, máu tràn khắp xe, rồi người ta đem rửa xe đó ở trong ao là nơi những bợm buôn hương tắm (I Các vua 22:38). Vậy nên có tục ngữ "Rửa mặt máu vua càng phô vẻ đẹp."
Trong thời Ðấng Christ, người Do-thái thường rửa tay trước khi ăn, và khi ở chợ về thường rửa hay dội mình (Mác 7:3,4). Ðồng thời đó, khi người Do-thái nhiễm thói tục của người Hy-lạp và La-mã, thì lập những nhà tắm công cộng. Dòng suối ẩn ở Ti-bê-ri-át, Ga-đa-ra, và Callirrhoe gần bờ phía Ðông Biển Chết, là nơi người ta đến tắm cho được khỏe. Trong cung điện tại Giê-ri-cô, cũng có các ao thả cá, dùng để tắm và bơi lội.