Tát-mốt. Tadmor (từ Ta-ma, cây kè).

     


      Một thành ở trong đồng vắng (II Sử ký 8:4). Thành được xây cho bền vững bởi Sa-lô-môn, sau khi chinh phục Ha-mát Xô-ba (I Các vua 9:18) chắc để kiểm soát đoàn thường dân đi qua đó. Trong I Các vua 9:18 tỏ ra không những chỉ ở trong đồng vắng, song cũng ở trong xứ ấy đủ để tỏ nước của Sa-lô-môn rộng chừng nào (câu 19; 4:21,24). Người ta gợi ý thành là một với Tha-ma ở góc Ðông nam địa giới đã hứa của xứ (Ê-xê-chi-ên 47:19; 48:28) có lẽ ở trên đường từ Hếp-rôn đến Ê-lát. Xem bài Tha-ma. Ðầu thế kỷ thứ III S.C., nơi đó thành một thuộc địa La-mã dưới Caracalla, nên bị đổi tên theo lối tiếng La-tinh là Palmyre, nghĩa là thành cây kè. Giữa năm 251 và 273 S.C., sau khi Odenathus, một nghị viên La-mã ở Palmyre, quyền ngang với hoàng đế, bị ám sát, thì vợ rất danh tiếng người là Zenobia dường có ý lập Palmyre thành một nước quân chủ độc lập; và nhờ đó có thể kháng cự các đạo quân La-mã cách công hiệu một thời gian. Nay thành vẫn còn gọi là Tadmur. Ấy là một nơi có cây giữa Sa mạc chừng 210 cây số phía Ðông bắc Ða-mách, và chừng 180 cây số cách sông Ơ-phơ-rát. Nay chỉ là một đống đổ nát rộng chừng 2 cây số rưỡi. Có một hàng cột theo lối kiến trúc Cô-rinh-tô và một ít theo lối Ionie, với một số mộ giống tháp. Các bản khắc tìm được ở đó phần nhiều là tiếng Hy-lạp và tiếng Sem.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.