Sự tỏ ra của Ðức Chúa Trời với người bởi thật hiện ra. Ấy không phải là một sự khải thị trực tiếp của Ðức Chúa Trời là Chúa Cha (I Giăng 1:18; I Ti-mô-thê 6:16); song là một sự tỏ ra của Ðức Giê-hô-va trong ngôi vị của thiên sứ Chúa (Sáng thế ký 16:7), thiên sứ của sự hiện diện hoặc của mặt Ngài (Xuất Ê-díp-tô ký 32:24; 33:14), và thiên sứ của giao ước (Ma-la-chi 3:1) hoặc Ðấng Christ. Lối sắp đặt chung là:
(1) Sự hiện ra trong Cựu Ước, là sự hiện ra của Ðấng Christ sau khi giáng sanh.
(2) Sự thành nhục thể của Ðấng Christ như là sự khải thị của Ðức Chúa Trời trong xác thịt.
(3) Sự tái lâm của Ðấng Christ.
Những sự Chúa hiện ra trong Cựu Ước là những sự bày tỏ tạm thời và trong một địa phương riêng. Ấy đều là những sự tỏ ra tạm thời cho các tổ phụ, và trở nên sự ở lại trong vinh quang Ngài. những lần Chúa hiện ra được tỏ cho các tổ phụ có thể là những sự tỏ ra không có thể chất, thuộc linh, và chỉ là sự hiện ra theo hình người. Có vài nhà giải nghĩa như Tertullien tin là thỉnh thoảng ít nhứt cũng là bằng xác thịt thật, không phải là giả định, là thể chất thực hữu và cứng rắn của người; đúng như Ðấng Christ, là Ðức Chúa Trời tỏ ra trong xác thịt, có thịt và huyết, cả hai thứ trước và sau sự sống lại và có thể thấy và rờ đến (Lu-ca 24:30-43; Giăng 20:27). Nếu thiên sứ của Chúa thật là một thân thể thì đã làm việc đó một cách phép lạ như Ðấng Christ hóa nước thành rượu; và thân thể đó cũng biến đi cách phép lạ, như Ðấng Christ có một thân thể bằng thịt và huyết biến đi khỏi mặt của người ta. Trong sự hiện ra đời Cựu Ước, thiên sứ Chúa có ăn vật thực (Sáng thế ký 18:1-8). Có phải điều đó chứng rằng thiên sứ đã lấy một thân thể thật không?
(1) Sử gia Josèphe giải nghĩa sự ăn chỉ là tỏ ra; Philôn và Tobie cũng vậy.
(2) Justin Martyr cũng nói về thiên sứ ăn thực vật như "ngọn lửa thiêu đốt." Thiên sứ của Chúa hiện ra với Ma-nô-a rờ tới vật thực và thực phẩm đó cháy thiêu. "Trái đất khao khát thấm hút nước một cách, còn ánh nóng mặt trời bằng một cách khác" (Augustin).
Những sự tỏ ra tạm thời tuần tự nhường chỗ cho sự ở mãi một địa phương. Vinh quang là sự oai nghiêm thấy được của sự hiện diện Chúa, nhứt là khi ở giữa Chê-ru-bin trong Ðền tạm và Ðền thờ giữa dân Y-sơ-ra-ên của Ðức Chúa Trời. Trước nhứt, vinh quang được hiện ra trong thời ra khỏi Ai-cập. Chúa đi trước Y-sơ-ra-ên trong một trụ mây ban ngày và ban đêm có trụ lửa để chiếu sáng họ (Xuất Ê-díp-tô ký 13:21,22). Một đám mây dầy đặc phủ trên núi Si-na-i và núi hoàn toàn trở nên như khói, vì Chúa ngự xuống núi Si-na-i trong ngọn lửa (19:16,18). Sau sự vinh hiển của Chúa ngự trên núi Si-na-i và đám mây bao phủ chót núi đó sáu ngày; và ngày thứ bảy, Ngài từ giữa đám mây gọi Môi-se, và vinh quang Chúa hiện ra giống như ngọn lửa hừng trên chót núi trước mắt con cái Y-sơ-ra-ên (24:16,17). Khi Môi-se vào nơi trại quân thứ nhứt, thì đám mây ngự xuống và tỏa ra ở nơi cửa, và Chúa phán cùng Môi-se diện đối diện (Xuất Ê-díp-tô ký 33:11, so Phục truyền luật lệ ký 5:4). Khi Ðền tạm được lập lên, Chúa ngự ở đó. Ðám mây, ngày tối, đêm sáng, bao phủ trại, và sự vinh hiển Chúa đầy dẫy (Xuất Ê-díp-tô ký 40:34,35; Dân số ký 9:15,16). Khi Môi-se hiện ra trước mặt Chúa trong Hội mạc thì nghe tiếng phán cùng mình trên nắp thi ân (Dân số ký 7:89; so Xuất Ê-díp-tô ký 25:22; Lê-vi ký 16:2). Có lẽ sự vinh hiển không thấy luôn luôn, song thỉnh thoảng chiếu ra từ đám mây giấu vinh quang đó (Xuất Ê-díp-tô ký 16:7,10; Lê-vi ký 9:6,23; Dân số ký 14:10; 16:19,42; 20:6). Bởi nhiều khúc trưng dẫn, dường như Ðức Chúa Trời cứ tiếp tục hiện ra giữa chê-ru-bin trên hòm giao ước. Cuối cùng, khi khánh thành Ðền thờ Sa-lô-môn, đám mây đầy dẫy nhà của Chúa đền nỗi các thầy tế lễ không thể đứng hầu việc, vì cớ đám mây; vì sự vinh quang của Chúa đầy dẫy nhà (I Các vua 8:10,11).
Những sự bày tỏ tạm thời nhường chỗ cho sự hiện diện ở luôn trong Ðền tạm và Ðền thờ của Sa-lô-môn, và cuối cùng Ngôi Lời trở nên xác thịt và ở giữa người, và người ta ngắm xem sự vinh hiển Ngài, vinh hiển của Con một đến từ nơi Cha (Giăng 1:14). Sự vinh hiển sau của nhà là lớn hơn sự vinh hiển trước (A-ghê 2:9). Sự hiện diện của Ðức Chúa Trời ngự ở thân thể của Ðấng Christ như trong Ðền thờ.