Tiền công. Salaire.

        



      Ðời Cựu Ước, phàm những nhà giàu có, trồng trọt, chăn nuôi, thường dùng nhiều đầy tớ. Hạng người làm mướn đó phần nhiều là người ngoại bang; không biết họ được tiền công vào hạng nào. Chỉ biết rằng duy có La-ban và Gia-cốp đã điều đình với nhau về tiền công (Sáng thế ký 29:15). Trong xứ Ai-cập khi dân Y-sơ-ra-ên làm thuê ở đó được trả bằng tiền hay hàng hóa (Xuất Ê-díp-tô ký 2:9). Mi-ca có giữ người Lê-vi ở lại làm thầy tế lễ hứa mỗi năm sẽ cấp cho tiền công (Các quan xét 17:10). Theo luật thì tiền công của người làm mướn ngày nào thì chiều tối phải trả ngay (Lê-vi ký 19:13; Phục truyền luật lệ ký 24:14,15). Kẻ nào quịt tiền công của người làm mướn thì sẽ bị Ðức Chúa Trời sửa phạt (Giê-rê-mi 22:13; Ma-la-chi 3:5; Gia-cơ 5:4).
       Ðời Tân Ước, tiền công người làm mướn mỗi ngày được một đơ-ni-ê (Ma-thi-ơ 20:1), dầu không biết bấy giờ mua được những gì, song chắc cũng là nhiều (so Lu-ca 10:35). Chúa Jêsus thường lấy người làm mướn về tiền công làm thí dụ, như có phán: "Con gặt đã lãnh tiền công mình và thâu chứa huê lợi cho sự sống đời đời" (Giăng 4:36). Lại phán: "Người làm công đáng được tiền lương mình" (Lu-ca 10:7). Phao-lô nói: "Ðối với kẻ nào làm việc, thì tiền công không kể là ơn, nhưng kể như là nợ" (Rô-ma 4:4). Lại nói: "Tiền công của tội lỗi là sự chết" (Rô-ma 6:23). Câu đó cùng một ý với II Phi-e-rơ 2:12 chép rằng: "Chúng nó lãnh lấy tiền công về tội ác mình."

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.