Tiếp đãi khách. Hospitalité.

       

      Ðời xưa, người ở phía Tây A-si cho sự tiếp khách lạ là rất trọng. Ðến nay vẫn thế.
       I. Sự dạy dỗ của Cựu Ước.-- Muốn biết lễ tiếp khách trong đời Cựu Ước thế nào, cứ xem người A-rập ngày nay thì rõ. Vì người A-rập hễ gặp khách lạ đều vui lòng tiếp đãi: nào thết cơm, nào mời ngủ rất là ân cần. Sớm hôm sau, nếu khách đưa cho tiền bạc, thì chủ nhà cho là một điều sỉ nhục không gì hơn. Họ thường nói: "Ðức Chúa Trời rất hậu đãi chúng ta. Các thứ Ngài ban cho chúng ta đều tốt đẹp lắm. Vậy, ta cũng nên hậu đãi khách của mình." Họ lại nói: "Kẻ thù vào trại anh cũng là khách của anh. Muôn vàn anh chớ làm hại người ta!". Về sự tiếp khách, Cựu Ước dầu không chép rõ lệ luật đặc biệt, song người ta vẫn vui lòng tuân theo. Áp-ra-ham tiếp khách rất là khiêm nhượng, kính trọng (Sáng thế ký 18:1-8). Lót dẫu ở trong thành tà dâm tội ác, song vẫn hết lòng khoản đãi khách (Sáng thế ký 19:1-3). Gióp nói chính mình mở cửa tiếp rước khách lạ (Gióp 31:32). Vì theo người Do-thái, không tiếp đãi người khách lạ là một điều rất đáng hổ thẹn (Các quan xét 19:15,18). Luật lệ Môi-se nhiều lần dạy người Do-thái nên đối đãi tử tế với khách lạ: "Vì các ngươi đã làm khách kiều ngụ tại xứ Ai-cập" (Xuất Ê-díp-tô ký 22:21; 23:9; Lê-vi ký 19:33,34; 25:23; Phục truyền luật lệ ký 10:19; 14:29). Ra-háp được thưởng vì tiếp đãi khách lạ (Giô-suê 2:). Người Ghi-bê-a bị hình phạt vì hiếp đáp và làm nhục khách lạ (Các quan xét 20:). Gia-ên giết Si-sê-ra ở trong trại, thì thiệt trái hẳn với ý: "Không nên làm hại kẻ thù khi người vào trại mình" như đã nói trên (Các quan xét 4:17-21).
       II. Sự dạy dỗ của Tân Ước.-- Tân Ước cũng như Cựu Ước, coi trọng lễ tiếp khách. Ðời xưa, các nhà, đối với khách rất vui lòng tiếp đãi. Vì vậy, ít có quán trọ. Mà có quán trọ đi nữa, người ta cũng không lấy tiền trọ. Duy hết thảy mọi món chi phí, và cần dùng, khách phải lo lấy hết (Lu-ca 10:35). Cư dân Giê-ru-sa-lem, mỗi khi gặp lễ lớn, thường nhường nhà cho khách lạ từ xa đến (Mác 14:14). Khách đến nhà, có khi chủ nhơn chẳng những thết cơm ăn thôi đâu, lại cởi giày cho khách, lấy nước rửa chơn cho khách và hôn khách nữa (Lu-ca 3:16; 7:44,45). Chúa Jêsus khi ở thế gian thường làm khách ở nhà người ta như nhà Phi-e-rơ ở Ca-bê-na-um (Ma-thi-ơ 8:14), nhà Ma-ri tại Bê-tha-ni (Giăng 11:1-5 coi thêm Ma-thi-ơ 26:6; Lu-ca 5:29; 7:36; 19:5). Chúa sai bảy mươi người ra ngoài truyền đạo, và dặn họ rằng; Ðừng đem theo đồ ăn thức dùng làm chi, vì sẽ có người tiếp đãi các ngươi" (Lu-ca 10:4-12). Ngài lại phán: "Ai tiếp người mà ta đã sai, tức là tiếp ta" (Giăng 13:20). Người làng Sa-ma-ri không chịu tiếp đãi Chúa Jêsus, Ngài bèn đi làng khác (Lu-ca 9:52-56). Chúa Jêsus coi trọng lễ tiếp khách lắm. Ngài có luận về sự phán xét rằng: "Ta là khách lạ, các ngươi tiếp rước ta" (Ma-thi-ơ 25:35). Sau, các Sứ đồ viết thơ tín thường thường luận đến việc tiếp khách, nhờ đó để tỏ lòng Ðấng Christ yêu người (Rô-ma 12:13; Hê-bơ-rơ 13:2; I Phi-e-rơ 4:9). Người có chức trong Hội Thánh lại càng nên vui lòng tiếp đãi người xa (I Ti-mô-thê 3:2; Tít 1:8). "Vậy, nếu kẻ thù mình có đói hãy cho ăn, có khát hãy cho uống" (Rô-ma 12:20). Xem bài "KHÁCH, TIẾP."

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.