Những chỗ Kinh Thánh luận về tiết độ là nhiều như: Công vụ các sứ đồ 24:25; Ga-la-ti 5:22; I Phi-e-rơ 5:8; II Phi-e-rơ 1:6; I Cô-rinh-tô 9:25; Tít 1:8; 2:2. Trong ba lời nguyên văn có egkráteia mà bản Mỹ dịch là "tự chủ," dùng như trong Sáng thế ký 43:31 Giô-sép "làm bộ chắc gan" có ý "tự kiềm chế mình" trước mặt các anh em người, lúc họ kêu nài với người; và như Sau-lơ dùng "miễn cưỡng" trong I Sa-mu-ên 13:12. Chrysostome luận về II Ti-mô-thê 3:2 thì nói chỉ về một người quản trị hoàn toàn miệng lưỡi, tay và mắt buông lung.
Trong Cựu Ước, như luật Môi-se có chia đồ ăn làm sạch và không sạch. Phàm ai giữ luật đó, tất đều phải tiết độ. Những ngày kiêng ăn cũng có mục đích là tiết độ. Người Rê-cáp giữ theo điều răn của tổ tiên truyền lại: chớ uống rượu, chớ xây nhà (Giê-rê-mi 35:). Hạng người đó lại càng ưa chuộng sự tiết độ. Các tiên tri thấy người đời bấy giờ buông lung, xa xỉ, không biết tiết độ, nên thường quở trách họ (A-mốt 4:1; 6:1-6; Ê-sai 3:17-24; 5:11-12).
Còn Tân Ước luận về tiết độ thì có tấm gương quí báu hơn hết, tức là Chúa Jêsus Christ. Nguyên lý đức tánh nầy là ở sự tập trung cả mọi thế lực và mọi tài năng của người, vào mục đích là làm đẹp lòng Ðức Chúa Trời trong bất cứ chỗ nào Ngài chỉ định, và từ bỏ mọi sự xen vào, hoặc hoàn toàn hoặc một phần tùy theo có cần, dầu vô tội hoặc có lợi, nhưng ngăn trở kết quả cao trọng nhứt của tiếng gọi đó (I Cô-rinh-tô 10:31). Nói cho đúng, sự tiết độ là một đức hạnh thuộc linh bề trong hành động vào đời sống bề ngoài, không thế nào giả mạo được, hoặc thế cho bởi sự kiêng kị nào chỉ hạn chế ở phần bề ngoài (Augsburg Confession). Chúa Jêsus vẫn dạy môn đồ chẳng những nên tiết chế về lời nói và việc làm, song lại nên tiết chế về mặt tâm tư, ý tưởng nữa (Ma-thi-ơ 5:21,22,27,28). Trước mặt Phê-lít, Phao-lô giảng đạo chỉ nói về sự tiết độ để khêu gợi và khuyên răn Phê-lít, mặt dầu Phao-lô đã biết rõ vợ chồng quan đó là buông tuồng dâm đảng (Công vụ các sứ đồ 24:25). Phao-lô nói tiết độ là trái của Ðức Thánh Linh (Ga-la-ti 5:22). Lời Phi-e-rơ nói cũng là ý đó (II Phi-e-rơ 1:6). Môn đồ như "những người đua tranh, tự mình chịu lấy mọi sự kiêng kị" (I Cô-rinh-tô 9:25). Người làm giám mục và chấp sự lại càng nên tiết độ (I Ti-mô-thê 3:2; Tít 1:8). Người già cũng nên tiết độ (Tít 2:2). Xem bài "KIÊNG K ị , S ự ."