Tội đời đời chẳng được tha. Péché éternel.

        



      Chúa Jêsus phán: "Lời phạm thượng đến Ðức Thánh Linh thì sẽ chẳng được tha đâu" (Ma-thi-ơ 12:31; Mác 3:29; Lu-ca 12:10). Xét: Ma-thi-ơ và Mác chép Chúa chữa kẻ bị quỉ ám, thầy thông giáo và người Pha-ri-si đều gièm chê Ngài. Còn Lu-ca chỉ chép lời Chúa phán, chớ không chép nguyên nhơn. Ðối với Chúa Jêsus trừ quỉ, mọi người đều sửng sốt, lạ lùng, người phe Pha-ri-si gièm chê rằng: "nhờ Chúa quỉ mà trừ quỉ." Bởi vậy, Chúa Jêsus trách họ lờ mờ không hiểu lẽ thật, khinh lờn Ðức Thánh Linh, và phán lời đó. Ngẫm kỹ ý nghĩa thì biết tội đây không chỉ về lỗi của tín đồ, song về lời nói xấc xược của phe Pha-ri-si, vì họ vu rằng Chúa Jêsus "bị tà ma ám" (Mác 3:30). Ðối với người, chỉ là khinh lờn Con người, song về phần Chúa Jêsus, Ngài cho là phạm thượng Ðức Thánh Linh. Thử nghĩ: Chúa Jêsus xuống thế gian, cốt lấy lời và việc để tỏ thần tánh, sự thánh sạch, nhơn từ, yêu thương. Ngay những việc Ngài làm đều chịu cảm động bởi Ðức Thánh Linh cả. Thế mà, người Pha-ri-si ghen ghét, nghiến răng, chê rằng: Ngài bị quỉ ám! Há chẳng là nói phạm đến Ðức Thánh Linh của Ðức Chúa Trời hiện ra nơi thân Chúa Jêsus? Vả, không phải họ chỉ phạm một lần đâu. Trước đó, Giăng theo đường công bình mà đến, bọn họ cũng đã nói: "Giăng bị quỉ ám!" (Ma-thi-ơ 11:18; 21:32). Nay Chúa Jêsus đem công bình và yêu thương đến, họ cũng vẫn cho Ngài như Giăng là bị quỉ ám. Vậy, lời phạm thượng đó không phải thình lình một lúc nói ra, song là từ mầm ghen ghét, tức giận, chứa chấp bấy lâu đã đâm rễ ở trong lòng và ăn sâu vào tâm tánh rồi!
       Chúa Jêsus đã nói rõ "chẳng được tha đâu," lại nói "đời nầy hay đời sau cũng sẽ chẳng được tha" (Ma-thi-ơ 12:32). Vậy biết đó là tội đời đời (Ma-thi-ơ 3:29). Dầu đến lúc Chúa tái lâm cũng không hy vọng được tha, vì tập quen thành tánh, và từ tánh quen đó mà hóa ra số mạng nhứt định. Nguyên nhơn không được tha không phải vì ơn Ðấng Christ có hạn, hay sự tha thứ của Ðức Chúa Trời thiếu sót đâu, song vì người ta không tự cầu xin tha thứ, cứ buông theo tư lợi ghét giận sự sáng, hằng nhắm mắt lại, đến nỗi mờ lần lần, lỡ cả dịp nhìn biết, nên sự sáng thuộc linh của Chúa dầu soi khắp mọi nơi, song họ vẫn không trông thấy, thành thử mắt lòng tối tăm mãi mãi, mang lấy tội đời đời. Xét Hê-bơ-rơ 6:4-8 chép người đã được soi sáng, được Ðức Thánh Linh cảm động rồi, "nếu lại bội đạo thì không thể khiến họ lại ăn năn nữa." Lại nữa, Hê-bơ-rơ 10:26-31 chép rằng: "Vì nếu chúng ta đã nhận biết lẽ thật rồi, mà lại cố ý phạm tội, thì không còn có tế lễ chuộc tội nữa." Ý đó không phải cho rằng tín đồ phạm tội là rất nặng, không được tha, cũng không phải Chúa không thể cứu ta đến cuối cùng đâu, song chỉ tỏ rằng đã được ơn Chúa, được soi sáng rồi, nếu sau lại cố ý giày đạp Ðấng Christ, khinh lờn, Ðức Thánh Linh, đó tức là tội mà Chúa quở trách như trên đã nói. Song đó là nói về hạng người xưng mình là tín đồ, chớ không phải chỉ về người Pha-ri-si. Lại xét I Giăng 5:16 chia làm hai tội: tội đến nỗi chết và tội không đến nỗi chết; đó tức là theo ý Chúa phán trong Ma-thi-ơ 12:31,32 vậy. Xem bài Phạm Thượng.

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.