Nghĩa là diệt vong. Tân Ước hằng dùng chữ "trầm luân" hay "hư mất" (Phi-líp 1:28; I Ti-mô-thê 6:9; II Tê-sa-lô-ni-ca 1:9; Hê-bơ-rơ 10:39; II Phi-e-rơ 3:9; Khải Huyền 17:8,11). Con của sự hư mất như có chép trong Kinh Thánh có hai nghĩa. Theo bản Hê-bơ-rơ thì con sự hư mất nghĩa là mầm và trái quan hệ với nhau:
(1) Chỉ về Giu-đa Ích-ca-ri-ốt (Giăng 17:12).
(2) Chỉ về kẻ tội nhơn hoặc kẻ phản đối Ðấng Christ (II Tê-sa-lô-ni-ca 2:3). Nhưng đem câu nầy mà so sánh với Khải Huyền 13: thì gọi con của sự hư mất đó không phải chỉ về dân ngoại phản đối Hội Thánh, mà là chỉ về tiên tri giả tương lai tự xưng là Ðấng Mê-si hiện ra ở thành Giê-ru-sa-lem. Vậy nên, "con của sự hư mất" là nói về kẻ tự làm nên tội lỗi, chớ không phải chỉ về kẻ bị tội ác cám dỗ.
Tiến sĩ Scofield chú thích về hư mất:
Giăng 3:16.-- "Hư mất," tiếng Hy-lạp, apollumi, cũng dịch là "làm hư hỏng" (Mác 2:22), "mất" (Ma-thi-ơ 10:6; 18:11; Lu-ca 15:4,6,32), "lạc mất" (Ma-thi-ơ 15:24). Trong Tân Ước, không có lần nào có nghĩa chỉ về đình chỉ sự thực hữu hoặc ý thức. Ấy là địa vị của mọi người vô tín.