Ngày thứ nhứt của tháng âm lịch được giữ như là một ngày thánh. Thêm vào của lễ hằng ngày có dâng hai bò đực tơ, một chiên đực, và bảy chiên con giáp năm làm của lễ thiêu, với của lễ chay và lễ quán chính thức, và một dê đực làm của lễ chuộc tội (Dân số ký 28:11-15). Nhằm ngày Sa-bát, công việc mua bán và nghề nghiệp phải nghỉ (A-mốt 8:5), và Ðền thờ mở cửa cho người ta thờ phượng chung (Ê-xê-chi-ên 46:3; Ê-sai 66:23). Những loa thổi lên khi dâng những của lễ đặc biệt cho ngày đó như một kỳ lễ nghiêm trang (Dân số ký 10:10; Thi Thiên 81:3). Ấy là một dịp bày tiệc chung toàn quốc (I Sa-mu-ên 20:5-24). Về sau, nếu không phải là vào các thời sớm hơn, có sự kiêng ăn xen vào giữa các ngày trăng mới (Các quan xét 8:6). Những ngày trăng mới thường nói đến luôn như tỏ ra đã được coi là một loại ngày thánh phân biệt hẳn với những lễ trọng và những ngày Sa-bát (Ê-xê-chi-ên 45:7; I Sử ký 23:31; II Sử ký 2:4; 8:13; 31:3; E-xơ-ra 3:5; Nê-hê-mi 10:33). Ngày trăng mới thứ bảy của năm thánh, nhằm tháng Tishri, khởi đầu năm công dân và có một ý nghĩa và quyền lợi riêng cho mình. Ấy là ngày của sự nhóm hiệp thánh. Trong thời Môi-se, không thể biết chắc chắn tháng khởi đầu bằng cách nào. Sách Mishna mô tả cách người ta nhứt định 7 kỳ trong một năm bằng cách xem xét sự hiện ra thứ nhứt của mặt trăng tùy theo người Maimonides, bởi lời truyền khẩu, là từ Môi-se và cứ tiếp nối dùng trong khi còn có Tòa Công luận. Ngày 30 của mặt trăng, những người canh gác lên trên các nơi cao hơn hết xung quanh Giê-ru-sa-lem để xem xét trời. Mọi người dò xét kỹ khi mặt trăng mới hiện ra, rồi vội vàng đến một nhà trong thành để riêng làm việc đó, và ở đó cho người chủ tọa Tòa Công Luận xét lại việc. Khi chứng cớ đã rõ ràng, người chủ tọa đứng lên và tuyên ngôn một cách long trọng: "Trăng mới đã được nên thánh." Tin tức đồn ngay trong khắp xứ từ núi Ô-li-ve, bởi lửa cấp báo trên các đỉnh núi cao. Phép tôn giáo giữ ngày trăng mới đó có thể coi như là làm nên thánh một sự phân chia tự nhiên của thời gian.